
Tự chế giễu mình, Tô Ca nở nụ cười rồi sau đó nhắm mắt lại, lại rồi cảm thấy môi hơi đau đau. Trong mộng, Tần Mặc Nhiên cắn nhẹ bờ môi của mình. Sau đó Tô Ca nghe được giọng nói khàn khàn, rõ ràng là đang đè nén dục vọng, vang lên:
“Đồ ngốc, còn chưa tỉnh sao?” .
Tô Ca ngẩn ra, đây không phải là mộng sao? Đột nhiên mở to mắt, chỉ thấy Tần Mặc Nhiên khẽ cúi đầu, khóe miệng có vẻ hơi buồn cười nhìn cô. Vẻ mặt giống như là nhìn thấy bảo vật trong tay khiến Tô Ca bị mê hoặc. Tô Ca vội vàng cúi đầu xuống, bắt đầu giả bộ làm đà điểu. Cô không dám nhìn anh, sợ nhìn rồi thì sẽ tủi thân muốn khóc. Nhưng mà thật ra thì hình như anh không có làm gì tổn thương đến cô cả.
“Nhiên, kiểm tra đo lường kết quả đi ra, quả nhiên hắn giấu vật kia ở bên người, lại là được đặt ở dưới sàn nhà”
Giọng nói dịu dàng ấm áp như ngọc vang lên, là Hiên Mộc! Tô Ca mở to mắt, lúc này mới phát hiện ra trong phòng không chỉ có hai người, cô và Tần Mặc Nhiên, mà còn có Hiên Mộc, thậm chí ngay cả Tưởng Quang cũng ở đây. Còn có hai người khác mà căn bản là Tô Ca chưa từng thấy qua. Lúc này, một nam và một nữ đang ở cái bàn bên kia, trong tay cầm một loại dụng cụ mà Tô Ca không nhận ra, nghiên cứu cái gì đó.
Ngay lúc này, trong tay Hiên Mộc đang cầm một món đồ có hình dạng giống như là con chip để trước mặt Tần Mặc Nhiên. Thấy Tô Ca nhìn mình, anh cũng nở một nụ cười ấm ấp nhìn lại, sau đó nói:
“Lần này làm phiền tới cô rồi! Nếu như không phải cô mang theo huyết ngọc vào trong, sợ rằng có tìm mấy năm nữa, chúng tôi cũng tìm không thấy vật kia.
Hả? Làm phiền cô? Nhưng cô có làm gì đâu? Tô Ca nhíu mày lại, cô tự mình nghĩ không ra bất quá mình chỉ nhắm mắt hưởng thụ một chút thôi mà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Trên cổ truyền tới cảm giác nhột nhạt, Tô Ca ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nguyên nhân là do bàn tay của Tần Mặc Nhiên đang đặt trên cổ của cô, hình như là đang đeo cái gì đó cho cô vậy.
Có chút không tự nhiên, Tô Ca bắt đầu cử động. Cô còn nhớ cách đây không lâu, khi mình bị Đường Lăng mang đi, vẻ mặt của Tần Mặc Nhiên còn đầy vẻ lạnh lùng khinh rẻ .
“Đừng nhúc nhích!” Tần Mặc Nhiên nhỏ giọng nhìn cô, khuôn mặt luôn nghiêm nghị nay dịu đi một chút, đôi mắt đen như Hắc Diệu Thạch* hiện lên nhiều tia sáng nhu hòa.
*Hắc Diệu Thạch: một loại đá quý màu đen (Osidian) được hình thành trong quá trình chuyển thể của lava.
Tô Ca bị nhìn ngây ngẩn cả người. Khi phục hồi lại tinh thần thì cô mới thấy miếng bạch ngọc mà Tần Mặc Nhiên đã đeo lên cổ mình trước đây không lâu đã bị cởi xuống.
“Huyết ngọc!” Nghĩ đến những lời Hiên Mộc vừa mới nói, trong chớp mắt, cô hình như đã hiểu ra cái gì. Lẽ nào con chip vừa rồi được gài vào trong miếng ngọc mà cô đã mang vào phòng của Đường Lăng? Chẳng lẽ trên con chip có cơ quan gì sao? Còn nói là mình đã giúp bọn họ chuyện gì vậy?
Có quá nhiều điểm nghĩ không ra, nhưng cô còn chưa nghĩ thông suốt thì Tần Mặc Nhiên đã cúi đầu, chạm trán mình vào trán của cô, tròng mắt nhìn thật sâu nói:?
“Tiểu Cách Cách, em có tin anh không?”
Cặp mắt sâu thâm thẩm như hồ nước lạnh khiến cho người ta không thấy rõ con ngươi, lúc này lại phản chiếu rõ ràng hình dáng của Tô Ca.
Một ngày xa cách, anh trơ mắt nhìn mình bị tên biến thái kia mang đi. Ngày hôm sau, anh lại xuất hiện trước mặt mình một lần nữa, câu đầu tiên hỏi mình là: “Em có tin anh không?”
“Em có tin anh không?”, nhưng Tần Mặc Nhiên, anh bảo em tin anh cái gì đây?
Chương 33
Một ngày xa cách, anh trơ mắt nhìn mình bị tên biến thái kia mang đi. Ngày hôm sau, anh lại xuất hiện trước mặt mình một lần nữa, câu đầu tiên hỏi mình là: “Em có tin anh không?”
Em có tin anh không?
Tần Mặc Nhiên, anh muốn em tin anh cái gì? Anh muốn em làm sao tin anh đây? Có chút thương cảm, Tô Ca nhắm mắt lại. Hình như, đây là lần đầu tiên trong lời nói, người đàn ông cường thế như sói lang này có vẻ thành khẩn cầu xin, ngay cả giọng nói khàn khàn trước sau không thay đổi đều có dấu hiệu của sự dịu dàng.
Một góc nào đó trong lòng của Tô Ca bỗng nhiên mềm đi, nước mắt muốn trào ra, cô nhìn chằm chằm Tần Mặc Nhiên nói:
“Tần Mặc Nhiên, em tin anh.”
Ba chữ “Em tin anh” từ trong miệng của Tô Ca thốt ra tựa như là một giấc mơ. Tô Ca cảm giác cơ thể dũng mạnh của Tần Mặc Nhiên chấn động. Cặp mắt sáng như sao của cô đang dán chặt lên người của anh có phần ảm đạm hơn. Cúi đầu, anh hôn nhẹ lên trán của cô.
Tô Ca mở tròn mắt, nụ cười ngọt ngào hé nở trên môi.
“Cô bé kia, thả người mau, chúng tôi muốn mượn Mặc Mặc của cô dùng một chút nha.”
Tưởng Quang lên tiếng trêu chọc khiến Tô Ca giật mình, thiếu chút nữa là toàn thân muốn nhảy dựng lên. Chúa tôi. . .
Làm sao cô lại quên trong nhà này không chỉ có Tần Mặc Nhiên và cô. Nghĩ tới cảnh thân mật vừa rồi của hai người hình như đã bị mọi người xem sạch bách thì Tô Ca thẹn thùng tới nổi muốn tìm sợi dây thừng treo cổ mình cho xong.
Tần Mặc Nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh Hiên Mộc. Một mình Tô Ca ngồi trên ghế có hơi lạc lỏng. Tưởng Quang thấy thế nên ngồi xuống bên cạnh, kéo tay cô nói:
“Tiểu Cách Cách, chị tới để nói cho em biế