Đánh bại lính đặc chủng

Đánh bại lính đặc chủng

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327794

Bình chọn: 8.00/10/779 lượt.

chip kia. Lần này Đường Lăng nhất định không có tư cách tranh giành vị trí Tông chủ. Như vậy hiển nhiên mục đích của cô cũng thành công.

Nghĩ tới ngày mai sắc mặt của Đường Lăng sẽ thay đổi trắng bệch, không một tia máu, tâm tình của Tưởng Quang trở nên rất vui vẻ, nụ cười trên môi càng sâu hơn. Mỗi người đều phải trả giá thật lớn cho những chuyện mình đã làm. Đường Lăng, tôi chờ coi anh chết như thế nào.

Tần Mặc Nhiên nhìn màn hình máy vi tính một cách chăm chú, cảm thấy chữ “Ngoại” trong đống danh sách kia hết sức quái dị, hình như đã thấy qua ở đâu, nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Nhíu mày, anh tỉ mỉ loại bỏ những tay buôn bán vũ khí những năm gần đây một lần nữa, nhưng vẫn không có chút manh mối nào.

“Hiên Mộc!” Tần Mặc Nhiên nghĩ tới Hiên Mộc đã gặp qua là không quên được, có lẽ cậu ấy sẽ nhớ ra cái gì thôi.

Nghe Tần Mặc Nhiên gọi, Hiên Mộc liền bỏ dỡ công việc mình đang làm, đi tới trước màn hình máy vi tính, nhìn một dãy số liệu được sắp xếp chi chít kia. Đưa ngón tay chỉ chữ “Ngoại”, Tần Mặc Nhiên nói với cậu ấy:

“Hiên Mộc, cậu có cảm thấy quen thuộc không?”

Hiên Mộc dời tầm mắt xuống dưới, nhìn những kỷ lục ghi chép một cách mơ hồ, giống như đã từng gặp qua. Anh có thể khẳng định là mình tuyệt đối đã thấy qua, chỉ là không biết ở chổ nào. Đôi mắt sắc bén chợt lóe lên, bật nói:

“Hoàng Cục?”

Đúng vậy, mấy năm trước ở trong phòng làm việc của Hoàng Cục, anh đã từng nhìn thấy chữ “Ngoại” giống như thế này được ghi chép trong phần tài liệu cơ mật.

Tuy rằng chỉ là một từ hai chữ rất ngắn, lại khiến Tần Mặc Nhiên phản ứng ngay lập tức. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong khi ánh mắt Hiên Mộc phẳng lặng như tờ, đáy mắt Tần Mặc Nhiên lại nổi lên phong ba bão táp. Nếu trong giây phút này, ở trước mặt anh, người kia nói với anh những lời này, đang sống sờ sờ cũng nhất định bị anh banh xác ra.

Khó trách nhiều lần bị thất bại, không lẽ nguyên nhân là có nội gián hay sao? Chữ “Quan” có hai chữ khẩu* (官 = quan; 口 miệng trên và 口 miệng dưới). Trên ăn dưới tóm. Chỉ là Hoàng Cục ăn quá no sẽ không dễ tiêu hóa, Tần Mặc Nhiên anh thật muốn xem, khi anh phong kín hoàn toàn cả hai cái miệng kia, thì hắn có thể kéo dài hơi tàn được bao lâu…

Bờ môi Tần Mặc Nhiên xưa nay lạnh nhạt, nụ cười dần dần thay đổi tàn nhẫn. Người đứng bên cạnh có lẽ còn có thể ngửi được mùi máu tanh, nhạt nhẽo, khiến người ta rét run. Đó là điềm báo lửa giận trong anh đang muốn bộc phát.

Hơi nghiêng đầu, anh nhìn Tưởng Quang nói:

“Chị dâu, ngày mai xin chị trông chừng một chút, tôi sợ cô ta sẽ tới phá rối.”

Nghe vậy, nụ cười trên môi Tưởng Quang đông lại. Hứa Vi Vi, cô nàng đó bề ngoài có vẻ khéo léo dịu dàng nhưng thật ra thì điêu ngoa ngang bướng, còn là một cô nhóc có bệnh công chúa khó ưa. Trong mắt cô, cô ta chính là phiên toái ngập trời. Cha của Hứa Vi Vi, cũng là chồng của cô hiện giờ, một mực hãnh diện, nuông chìu cô ta. Điều này khiến cho Tưởng Quang không biết nói làm sao.

Tuy nói rằng ai cũng muốn đồ rẻ lại đẹp, chỉ là có ai lại muốn cái loại phiền phức y hệt như đứa con gái bất đắc dĩ này chứ? Làm mẹ kế thật không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên mỗi lần cô và Hứa Vi Vi gặp mặt, nếu không dùng lời nói lạnh lùng mỉa mai nhau thì cũng quắc mắt lạnh nhạt nhìn đối phương, khiến Tưởng Quang nổi khùng, thật sự là muốn tìm cục đá, đập chết cô ta cho rồi!

Mẹ nó, làm như Tưởng Quang cô muốn làm mẹ ghẻ của cô ta lắm sao? Nếu không phải vì cha cô ta cường bạo cưỡng bức thì bây giờ cô đã trở thành một nhà thiết kế thời trang tràn đầy tương lai, bước đi một cách quang minh trên con đường thênh thang, sống độc thân một cách hạnh phúc, tự do.

Cho nên bình thường nếu có thể tránh được, Tưởng Quang đều không muốn gặp cô ta. Nhưng mà lần này Tần Mặc Nhiên đã mở miệng, cho nên dù mình có ghét cô ta đi nữa, cũng phải đồng ý. Ngày mai cùng cô nhóc đó vui đùa một chút cũng tốt mà. Nghĩ đến đây, Tưởng Quang sảng khoái nói: “Được thôi.”

Nghe vậy, Tần Mặc Nhiên khẽ gật đầu. Sau đó cùng bọn Hiên Mộc bàn bạc thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, đem tất cả những tài nguyên và thế lực có lợi trong tay tập trung vào một chổ. Sau khi xác định tỉ mỉ kế hoạch cho ngày mai xong, đám người Hiên Mộc tự động ra về.

“Mặc!” Trước khi bỏ đi, Hiên Mộc đi tới gần Tần Mặc Nhiên, vỗ vỗ bờ vai của anh, vẻ mặt bình thản nói:

“Hi vọng ngày mai tất cả thắng lợi.” Nhưng chỉ có Tần Mặc Nhiên phát hiện bên dưới vẻ mặt bình thản của anh phản phất sự mong đợi cùng kích động.

“Nhất định!” Tần Mặc Nhiên nói một cách trịnh trọng.

Nghe vậy, lúc này khuôn mặt như ngọc của Hiên Mộc mới tràn đầy nụ cười ấm ấp. Đôi bàn tay của hai người đàn ông cầm nhau thật chặt, Hiên Mộc thì trắng noãn mảnh khảnh, mà Tần Mặc Nhiên thì lại kiên cường cứng rắn.

Anh em sống chết có nhau bấy lâu nay, bọn họ không cần phải nói nhiều. Toàn bộ đều ẩn chứa trong nụ cười.

“Tiểu Mặc Mặc”, đợi ba người Hiên Mộc bọn họ đi ra khỏi phòng, Tưởng Quang cũng cầm xách tay lên đi. Vốn là đi ra cửa thuận tay đóng cửa lại, nhưng Tưởng Quang lại khẽ mở cửa ra, thò đầu vào, đảo mắt láo liên, nói:

“Tiểu Mặc Mặc, c


Old school Swatch Watches