Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đánh bại lính đặc chủng

Đánh bại lính đặc chủng

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328623

Bình chọn: 9.00/10/862 lượt.

ời một tiếng nhẹ nhàng, rồi sau đó nhìn cậu nói:

“Vậy phiền Trăn Sinh!”

Nếu muốn để cho cậu yên tâm coi nơi này là nhà, dù sao cũng phải tiến từng bước từng bước chứ?

Âm thanh máy sấy vang lên thật lâu, chờ đến khi Tô Ca nhận thấy tóc đã khô gần hết, cô quay đầu lại, đôi tay xoa mái tóc ngắn vụn vặt trên đầu Trăn Sinh, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt cậu, bộ mặt nghiêm túc nói:

“Trăn Sinh, chị sẽ không bỏ lại em. Tuyệt đối không!”

Làm sao có thể bỏ lại cậu đây? Trăn Sinh là tín vật mà thiếu niên quật cường kia để lại cho cô, có cậu ở đây, cô sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ Trăn Mạc, vĩnh viễn nhớ kỹ, mình đã từng ngu xuẩn cỡ nào.

Buổi tối lúc ngủ, Tô Ca nằm ở trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu mà vẫn không ngủ được, đầu óc đều nghĩ chuyện Trăn Sinh. Dáng dấp Trăn Sinh chừng mười lăm mười sáu tuổi, chắc là rất muốn trải qua quãng thời gian học sinh trong trường học. Ngày mai cô phải tìm bạn đi xem trước một chút và liên hệ với trường học thôi. Thành phố Dương Châu nằm ở trung tâm, mặc dù học phí cùng phí chuyển trường không rẻ, nhưng may mắn mấy năm nay làm việc cô cũng để dành được chút tiền. Về phần bệnh viện, hay là chờ hai ngày nữa rồi đi làm lại.

Ngày mai sẽ đi tìm Trần Lê trước, mình cùng cô ấy có cảm giác giống như là nhiều năm rồi không gặp. Tô Ca đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa rất nhỏ, cô nhìn qua đồng hồ báo thức một cái, hiện tại cũng đã mười một giờ, chẳng lẽ là mẹ muốn cùng mình tán gẫu đêm?

Cửa mở ra, Tô Ca liền thấy Trăn Sinh với vẻ mặt muốn khóc mà không khóc được đang đứng ôm gối. Áo ngủ của ba Tô mặc trên người cậu rộng lùng thùng, cả thân hình càng thêm mảnh khảnh, cảm giác giống như đứa bé trộm quần áo người lớn mặc.

“Em. . . em không dám ngủ một mình” .

Tiếng nói của Trăn Sinh rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không phải Tô Ca đang trầm ngâm thì khẳng định liền không nghe được.

Tô ca hơi sững sờ, rồi sau đó kéo cậu vào, đồng thời đóng cửa lại. Trở lại trên giường, Tô Ca đem gối đầu mình chuyển qua bên trái, rồi sau đó đặt Trăn Sinh ở bên phải, nhìn Trăn sinh một bộ tay chân luông cuống, dịu dàng cười nói:

“Trăn Sinh, đi lên ngủ đi” .

Trăn Sinh giương mắt nhìn cô một chút, lại nhìn giường một chút, cuối cùng mặt mày thả lỏng, cả người liền bò đến trên giường, ở chỗ Tô Ca chia bên ngoài, nằm xuống vị trí thuộc về mình. Tô Ca nhìn Trăn Sinh giống như một chiếc bánh ú tro bọc thịt, khóe môi vẽ ra một độ cong mềm mại khác thường.

Nhận thấy được bánh ú tro nhân thịt cạnh mình lại dịch chuyển một chút, Tô Ca khẽ thở dài, rồi sau đó trực tiếp vén chăn lên ôm cả thân thể mảnh khảnh của Trăn Sinh ở trong ngực, vòng tay qua đầu của cậu nói:

“Trăn Sinh, em phải tin chị, chị tuyệt đối không bỏ rơi em!”

Trăn Sinh vốn là đang lo lắng vô ích chợt dính sát vào cô, nở nụ cười rất nhẹ. Rốt cuộc cậu khẽ lên tiếng:

“Em trước kia vẫn luôn ngủ cùng anh trai. Chị. . . trên người có mùi vị của anh trai. ”

Nghe vậy, Tô Ca vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cười nói:

“Vậy sau này em xem chị như anh trai là được rồi!” Nhận thấy được Trăn Sinh không trả lời, chỉ là thân thể trong ngực cô không khống chế được rụt lại một chút, Tô Ca ôm cậu chặt hơn.

“Trăn Sinh, em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười sáu tuổi.”

16? Thực sự là độ tuổi đẹp giống như bông hoa vậy. Một khắc kia, cô đột nhiên nghĩ đến Trăn Mạc, vấn đề giống như vậy, ngay lúc đó người con trai kia trả lời như thế nào đây?

“Mười chín tuổi, qua ba tháng nữa liền 20 rồi.” .

“Tôi 26 rồi.” . Lúc đó, cái người con trai kia thế nhưng rất là ghét bỏ mà nói:

“26? Thì ra là chị đã già như vậy rồi hả ?” . A. . . Chuyện cũ như khói.

Tô Ca đột nhiên ngồi dậy. Lấy tay kéo trán nhỏ bé của Trăn Sinh ra, rồi sau đó vô cùng trịnh trọng hôn xuống cái trán trơn bóng của cậu một cái, đồng thời kiên định nói:

“Trăn Sinh, chị sẽ đối tốt với em giống như anh trai em vậy!”

Đôi mắt to của Trăn Sinh nhìn Tô Ca, khuôn mặt đỏ ửng gật đầu. Tô Ca cười cười, vươn tay trái ra định tắt đèn đi. Thế nhưng Trăn Sinh một cái liền bắt được cổ tay cô, nhìn chăm chú vào cái vòng tay màu xanh lá cây trên đó, âm thanh dồn dập nói:

“Đây là anh trai đấy!”

Tô Ca cúi đầu mới phản ứng được. Trên cổ tay cô, vòng tay này đích thực là của Trăn Mạc. Là Trăn Mạc trước khi đi ra khỏi sắt trong thời gian cởi quần áo đã đeo vào cho cô. Hôm nay thấy Trăn Sinh khẩn trương như vậy, nghĩ đến nhất định là một thứ vô cùng quan trọng. Tô Ca nắm lấy cổ tay muốn tháo nó xuống, thế nhưng rút đến mấy lần mà hoàn toàn không được, giống như là sinh trưởng ở cổ tay cô vậy.

Tô Ca tinh tế nhìn xuống, thậm chí căn bản cũng không có tìm được chỗ mở khóa ở đâu. Thật sự là kỳ quái, ngày đó Trăn Mạc làm thế nào có thể đeo lên cho cô được? Thấy thế, Trăn Sinh liền ấn tay Tô Ca lại, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Ca, bộ mặt nghiêm túc nói:

“Không cần tháo ra, anh trai đưa cho chị, thì sẽ là của chị.”

Tô Ca gật đầu, lại nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Trăn Sinh:

“Đây là mẹ để lại đấy. . .” Mẹ. . . Cái từ này ở trong lòng Trăn Sinh cũng chỉ là một cái bóng dáng rất hư ảo thôi, còn không có chân thực như khi anh trai