
ãn rồi, và nếu như đánh chiếm một hòn đảo để sau đó nuôi nấng cảm giác đi lạc thì cũng chẳng chết ai.
– Ờ. – Bảy chép – Đúng là tụi mình lạc vào một hòn đảo hoang!
DƯỚI CHIẾC DÙ CHE NẮNG MỚI XUẤT HIỆN ngày hôm nay, Tin và Bảy nằm duỗi mình trên hai tàu lá dừa khô, nhìn mây bay hờ hững trên đầu.
Bầu trời buổi trưa xanh ngắt, như cao vọt lên, sâu hun hút, tựa hồ mặt biển bị uốn cong và bị kéo mãi lên cao. Những cụm mây dong buồm trắng đang chèo thuyền trên đó, thỉnh thoảng chụm lại rồi tách ra, đong đưa như bị sóng đánh.
Tin úp uốn truyện tranh lên ngực, đầu óc lãng đi đâu đó. Có Bảy nằm bên cạnh, Tin cảm thấy cuộc sống trên hoang đảo thực là ấm áp, êm đềm, nói chung là hết sức dễ chịu.
– Bảy này. – Tin chợt nghĩ đến một chuyện – Từ nay tao sẽ đặt tên ày là Thứ Bảy, mày chịu không?
Tàu dừa khô kêu sột soạt khi Bảy trở mình để có thể chìa vẻ ngạc nhiên vào mặt bạn:
– Đặt tên như thế để làm gì? Nghe hay hơn à?
– Có lẽ là hay hơn! – Tin tiếp tục những ý nghĩ trong đầu bằng giọng phấn khích – Vì khi Robinson lạc vào hoang đảo, ông ta tình cờ quen với một người thổ dân…
– Tao đọc truyện này rồi. – Bảy ngắt lời – Người thổ dân đó được Robinson đặt tên là Thứ Sáu.
– Đúng rồi. Cho nên mày là Thứ Bảy.
Bảy ngần ngừ:
– Thế tao là thổ dân à?
– Thổ dân thì đã sao! Mày không nhớ sao, Thứ Sáu là một anh chàng rất tốt.
Tin cảm thấy lời khen của mình dành cho anh chàng thổ dân Thứ Sáu chưa đủ sức nặng đối với bạn, bèn thêm:
– Tao sẽ là chúa đảo,phó chúa đảo chịu không?
Trên hòn đảo chỉ có hai người thì phó chúa đảo cũng chẳng khác gì thường dân. Nhưng Bảy không nghĩ đến điều đó. Ba chữ “phó chúa đảo” làm nó sướng mê:
– Ờ, tao sẽ là phó chúa đảo Thứ Bảy!
– TỤI MÀY ĐANG CHƠI TRÒ GÌ ĐẤY?
Tiếng thằng Phàn thình lình vang lên bên ngoài hàng rào khiến chúa đảo và phó chúa đảo giật bắn.
Tin ngoảnh mặt nhìn, thấy Phàn đứng ngoài đường, đầu nhô lên khỏi hàng rào, miệng đang nhai chóp chép. Hôm nay mặt thằng Phàn trông vui vẻ nhưng Tin vẫn thấy rờn rợn. Xưa nay chưa bao giờ gặp thằng Tin này mà nó lành lặn ra về.
Nhưng Tin chỉ rợn người một thoáng thôi, rồi nó sực nhớ nó đang ở trong sân nhà mình. Tin cảm thấy bớt lo lắng một chút, khẽ liếc Bảy ngầm hỏi ý kiến, thấy Bảy cũng đang nhìn lại nó và cả hai đứa lập tức nhận ra chẳng đứa nào có ý tưởng gì hay ho cả.
Thằng Phàn chỉ lướt mắt một cái đã nói ngay, không cần đợi Tin và Bảy đáp trả:
– À, thế ra tụi mày đang ở trên một hòn đảo đấy?
Dán mắt vào vẻ mặt hoang mang của hai đứa nhóc, Phàn gật gù:
– Tuyệt lắm! Tao vào chơi với nhé?
– Không! – Tin hét lên, sợ hãi hơn là giận dữ – Mày không được vào đây!
– Mày cấm được tao à? – Phàn bĩu môi – Tao cứ vào xem bọn mày làm gì!
Có vẻ thằng Phàn sắp vào thật. Thậm chí trông như nó chuẩn bị nhảy qua hàng rào chứ không thèm đi theo lối cổng.
Tin lại hét, mặt tái đi.
– Mày mà vào đây, tao sẽ kêu ba tao ra.
– Tao cóc sợ. Tao chấp cả ba mày! – Thằng Phàn búng tay tanh tách, mặt câng câng.
Tin gào lên, lần này đúng là giận dữ:
– Đồ mất dạy!
Tin thúc khủy tay vào hông bạn:
– Nó hỗn quá! Tao và mày xông ra đập nó đi!
– Đập nó? – Bảy nhìn bạn sửng sốt, giọng nó đột ngột rơi xuống một âm vực nào đó nghe như tiếng muỗi kêu để chắc chắn thằng Phàn không nghe được.
Tin nghiến răng ken két:
– Nó xấc láo quá mà!
– Thì sao! – Bảy vẫn nhìn sững bạn, cứ như nó mới trông thấy Tin lần đầu – Nó xấc láo thì tụi mình cũng có đánh lại nó đâu. Cứ đứng trong đống cát này thì nó không làm gì được!
– Thứ Bảy! – Tin hừ mũi, nó kêu tên mới của Bảy một cách cố ý – Tụi mình đang đứng trên một hòn đảo.
– Ờ, đúng rồi, hòn đảo! – Bảy lúng túng – Nhưng tụi mình không nên rời đảo…
– Tụi mình phải rời đảo! – Tin nóng nảy ngắt lời bạn – Tao và mày đang cai quản hòn đảo này. Làm sao mà một chúa đảo có thể để mặc người ta xúc phạm đến cha của mình được!
Ánh mắt ngạc nhiên của Bảy tiếp tục rọi quanh gương mặt bừng bừng của Tin. Lòng nó đột nhiên dậy lên mối nghi ngờ. Nó hoang mang quá, không biết có đúng là Tin đang nói đấy không hay có một ai đó đang giả mạo thằng bạn nhút nhát của mình.
TIN CHỈ TAY QUÊN KIA HÀNG RÀO, gầm gừ:
– Tụi tao ra ngay đây! Mày ngon thì đợi đấy!
Cũng như Bảy, thằng Phàn chẳng tìm thấy chút xíu nghiêm túc nào trong câu nói của Tin, mặc dù nó nghe rất rõ lời tuyên chiến của thằng nhóc.
– Ha ha! – Phàn cười sằng sặc, nó vịn tay vào hàng rào làm đám lá keo rung lên từng hồi – Chuột tình nguyện dẫn xác tới trước miệng mèo! Hà hà, xưa nay tao chưa từng biết một chuyện hay ho như vậy!
– Thì hôm nay mày sẽ biết!
Tin nói, rồi nó quay sang Bảy hô lớn:
– Phó chúa đảo Thứ Bảy theo ta!
– Ra đánh nhau với nó thật hả mày? – Bảy lo lắng hỏi lại, vẫn chưa tin bạn mình quyết nện nhau với thằng Phàn.
– Đã là chúa đảo ai lại nói đùa! – Tin quả quyết, ngay cả nó cũng ngạc nhiên trước sự hăng hái của mình. Như có ai đang quạt lửa dưới da nó, Tin nghe máu trong người đang sôi lên sùng sục.
Bảy vẫn rụt rè:
– Nhưng trước nay chưa bao giờ tụi mình dám đánh nhau với nó.
– Tại lúc đó hai đứa mình chưa làm chúa đảo. Lúc đó mình là học t