Đảo mộng mơ – Nguyễn Nhật Ánh

Đảo mộng mơ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322114

Bình chọn: 8.00/10/211 lượt.

– Tin vỗ vai Bảy, láu lỉnh – Hóa ra đó là chị Hai tao thật chứ không phải do hải tặc hóa trang.

– Thế chị Hai mày có ày ăn đòn về tội dầm mưa không Bảy liếm môi hỏi tiếp, mặt nghiêm lại, có vẻ như đây là câu chuyện nó thực sự muốn biết chứ không phải những thắc mắc về hải tặc.

Tin gãi đầu, hơi bất bình, cảm thấy đã là phó chúa đảo thì không nên hỏi chúa đảo về đề tài tế nhị như vậy:

– Chị Hai tao và mẹ tao chỉ rầy tao thôi.

Giọng Tin hơi chùng xuống khi thú nhận điều đó. Nhưng gần như ngay lập tức, nó hít vào một hơi, mặt đột ngột nở ra:

– Nhưng ba tao thì bênh tao.

– Ba mày bênh mày thế nào?

– Ba tao bảo khi hòn đảo mắc mưa thì người sống trên hòn đảo đó không thề nào không bị ướt.

– Ba mày tuyệt thật đấy!

Bảy tấm tắc. Sực nhớ tới một chuyện, nó háo hức:

– Chắc ba mày phải nhìn bằng ống dòm mới thấy mưa trên hòn đảo được, đúng không? – Đúng thế. – Tin đáp, giọng kiêu hãnh – Ba tao muốn xem tao có bị hải tặc hay thú dữ tấn công không ấy mà.

Bảy nuốt nước bọt:

– Thế lần này mày có hỏi xem ba mày có nhìn thấy tao không?

Câu hỏi của Bảy làm Tin thót bụng lại. Nó quên béng chuyện Bảy nhờ vả hôm trước. Hôm qua nó mải huyên thuyên về hòn đảo, về các trận động đất, về những trận bão lớn đánh đắm tàu thuyền nên đã không nhớ gì đến chuyện đó.

– Có. Tao có hỏi. – Tin nói dối – Ba tao bảo ba tao nhìn thấy tao, mày và con Thắm nép dưới tán dù.

Bảy sung sướng:

– Ba mày nhìn thấy tất tật hở?

– Ờ, thấy tất tật. Cả chuyện mày đi nhặt tàu là dừa khô làm mái lều, ba tao cũng thấy luôn.

Người Bảy lâng lâng:

– Thế ba mày có thấy…

Đang hỏi, Bảy đột ngột ngưng bặt, như có cái gì đó thình lình chẹn ngang họng nó.

Cái-gì-đó là thằng Phàn.

THẰNG PHÀN LẠI XÔNG RA TỪ CON hẻm bên đường, như thể nó vẫn nấp sẵn ở đó từ tối hôm qua.

Nhưng hôm nay Tin không có cảm giác đối diện với một con gấu sổng ra từ sở thú nữa. Nó chậm bước lại, đưa mắt dò xét đối thủ, ngạc nhiên thấy mình không hề hoảng sợ.

Nghe tiếng chạm khẽ sau lưng, Tin ngoảnh lại thấy mặt thằng Bảy hơi có vẻ lo lắng, liền thì thầm:

– Mày là phó chúa đảo Thứ Bảy!

Như có ai đẩy vào người, Bảy bất ngờ nhào lên phía trước, quắc mắt nhìn thằng Phàn:

– Mày muốn đánh nhau nữa hả Phàn?

Thằng Phàn hơi ngần ngừ. Sau trận đánh nhau kỳ quặc hôm nọ, nó không muốn đối đầu với hai thằng nhóc lì đòn này nữa. Nhưng lúc này nó đang cần tiền. Hôm trước chơi bài, nó thiếu thằng Hù hai chục ngàn. Thằng Hù dọa nếu hôm nay nó không trả thằng Hù sẽ tìm nó hỏi tội. Thằng Hù to con hơn Phàn, nắm tay cũng to hơn. Nghĩ đến bộ mặt lạnh như tiền và quả đấm rắn như đá của thằng này, Phàn nghe bụng sôi lên như chiếc ấm đặt trên bếp lò.

Nhưng nó lại đắn đo khi đối diện với Tin và Bảy. Khác với những lần trước, lần này hai thằng nhóc không hề lộ vẻ khiếp sợ khi chạm mặt nó. Giọng điệu thách thức của Bảy càng khiến nó phân vân.

Chùn tay trước hai thằng nhóc này thì thiệt là nhục, Phàn nhủ bụng nhưng nó lại đang bắt gặp mình ở trong tâm trạng chẳng lấy gì làm vui vẻ trước đó.

Vờ như không nghe thấy Bảy, nó lướt cái nhìn qua mặt hai đứa này, giọng thăm dò:

– Tụi mày đi học đấy à?

Bảy hừ mũi:

– Mày biết rồi mà còn hỏi!

Tin vẫy tay:

– Nếu mày không muốn đánh nhau thì tụi tao đi nhé!

Chúa đảo và phó chúa đảo vừa nói vừa hiên ngang lướt qua mặt thằng Phàn, sung sướng cảm thấy không có buổi sáng nào đẹp hơn buổi sáng hôm nay: Nắng lên tươi thắm, gió rì rào trong cành lá và thằng Phàn đứng chôn chân tại chỗ nhìn tụi nó đi qua. Cuộc đời mới đẹp làm sao!

NHƯNG RỒI TIN VÀ BẢY CHỢT DỪNG BƯỚC.

Từ sau lưng, tiếng thằng Phàn rền rĩ vọng tới:

– Tụi mày có tiền không?

Chúa đảo và phó chúa đảo liếc nhau. Và cả hai cùng quay phắt lại, nhịp nhàng như đang cùng đứng trên một chiếc bàn xoay.

Chúa đảo Tin giơ nắm đấm lên, mặt đanh lại:

– Mày hỏi cái này nè!

Nhưng thằng Phàn lúc này không có vẻ gì là hung thần. Nó ôm bụng, thều thào:

– Tao đói bụng quá. Tối hôm qua đến giờ tao chưa ăn gì.

Phàn là đứa ma mãnh. Nó biết đánh nhau bằng tay không ăn thua. Nó chọn cách đánh vào chỗ yếu nhất của đối phương: lòng trắc ẩn.

Quả nhiên trái tim sắt của chúa đảo và phó chúa đảo bỗng mềm hẳn đi. Tin và Bảy lại liếc nhau và giống như thể cả hai đang nhìn vào gương, đứa này nhanh chóng đọc được điều mình đang suy nghĩ trong ánh mắt đứa kia.

Cả hai lập tức cho tay vào túi.

Động tác của Tin và Bảy khiến thế giới vội vàng thay đổi.

Trong vòng một phút, trên thế gian lập tức có thêm ba người sung sướng.

Thằng Phàn sung sướng vì tự dưng có được mười ngàn. Nó chỉ cần kiếm thêm mười ngàn nữa là đủ tiền trả cho thằng Hù.

Tin và Bảy sung sướng khi được giúp đỡ người khác, sung sướng hơn nữa là người khác mà tụi nó hạ cố giúp đỡ chính là cái đứa xưa nay vẫn trấn lột tụi nó triền miên.

NIỀM SUNG SƯỚNG CỦA CHÚA ĐẢO VÀ PHÓ chúa đảo kéo dài gần suốt cả buổi sáng, chỉ chấm dứt khi cô giáo ra một đề toán khá hóc búa.

Tin và Bảy ngồi loay hoay mãi trước đề toán, sốt ruột khi thấy ngòi bút của con Thắm chạy ro ro trên giấy.

Bảy nhìn vào trang giấy trắng tinh trước mặt Tin, tặc lưỡi hỏi:

– Mày không làm được à?


XtGem Forum catalog