
i. Yêu người nào thì bộ dáng bên ngoài lạnh nhạt thờ ơ, kỳ thật trong lòng rất khát khao sự ấm áp của người ta.
Hạ Thiên không nhận. Thẩm Huy hòa giải nhận lấy, nháy mắt với Tần Vũ Tinh, nói: “Đồng hồ số lượng có hạn Tiffany, rất thích hợp với con gái.”
Tần Vũ Tinh do dự nhận lấy. Cô nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Hạ Thiên, có chút xúc động. Anh càng lạnh nhạt, càng chứng minh anh rất quan tâm. Không ngờ Hạ Thiên vẫn còn một người thân, lại là con ruột của cô Cả, tính ra không khó đối phó.
Tuy rằng vừa mới mở cửa, nhưng trong hành lang đã có một cặp vợ chồng trẻ. Sau khi bọn họ nhìn thấy Hạ Thiên thì nhỏ giọng xì xầm một hồi, chủ động đi tới hỏi: “Người này, anh có phải là người diễn vai luật sư Ngô Úy Nha trong bộ phim Người Đẹp Luật Chính đang được truyền bá nhiệt liệt không?”
“Hạ Thiên.” Hạ Thiên nói.
“Oa, thật sự là anh rồi. Anh cũng tới đây lĩnh chứng kết hôn hả?”
Hạ Thiên gật đầu một cái. Dù sao anh cũng không tính giấu diếm. Thẩm Huy lập tức xông tới, nói: “Không được chụp ảnh… Không được chụp à!”
Cô gái trẻ của cặp vợ chồng nhìn lướt qua cậu ấy, kinh ngạc nói: “Thẩm Thẩm Thẩm… Huy. Không lẽ anh và Hạ Thiên… aaaaaa! Rốt cuộc đây là tình huống gì? Hai người các anh là đấng mày râu, chẳng lẽ có thể… Làm người ta cảm động quá nè…”
Chương 56
“Mẹ kiếp… ” Thẩm Huy vội vàng giải thích: “Tôi tới làm chứng cho Hạ Thiên thôi.’
“Cảm tình của các người thật tốt.” Cô dâu mới cưới hoàn toàn không thấy Tần Vũ Tinh, nhìn chằm chằm hai vị soái ca, nhìn tới nhìn lui, chỉ thiếu điều nói là: “Các người hẳn là một đôi như lời đồn đại!”
Hạ Thiên kéo Tần Vũ Tinh đi vào bên trong phòng làm việc, tới trước mặt một bà dì. Bọn họ nộp lên hộ khẩu và thẻ căn cước, nói: “Lĩnh chứng.”
“Tự nguyện phải không? Suy nghĩ kỹ chưa?” Bà dì tùy ý hỏi.
“Ạ, tự nguyện, đã suy nghĩ kỹ.” Hạ Thiên nói, Tần Vũ Tinh gật đầu.
Bà dì quan sát Hạ Thiên, nói: “Có phải cậu là minh tinh không? Tại sao cho rằng cậu chính là người nên được bảo vệ để con gái nhà người ta không bỏ cậu?”
Tần Vũ Tinh mỉm cười, nói: “Dạ, anh ấy chính là minh tinh.”
“Rời khỏi giới nghệ sĩ rồi. Về sau chỉ đứng phía sau màn ảnh.” Hạ Thiên vội vàng bổ sung, sợ Tần Vũ Tinh khơi ra chuyện xấu của anh.
“Vậy lát nữa xong ngay. Ký tên cho tôi.”
“Không thành vấn đề.”
Bà dì đưa cho một tờ giấy, nói: “Dựa theo cái này, cùng nhau đọc.”
Tần Vũ Tinh cúi đầu nhìn, hai người lờ mờ đọc theo: “Chiếu theo quy định 《Luật hôn nhân của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa》. . . Bắt đầu từ bây giờ, bất kể tương lai như thế nào, chúng tôi cũng sẽ yêu thương lẫn nhau, đồng cam cộng khổ, cùng nhau gánh vác tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ vợ chồng, gian khổ có nhau, không rời không bỏ, mãi đến muôn đời.”
Hì hì, Tần Vũ Tinh mỉm cười. Hạ Thiên cũng vui mừng không thể khép miệng lại. Anh hôn lên trán cô nói: “Thật là ngốc!”
Bà dì mỉm cười nhìn bọn họ: “Hôn nhân là trách nhiệm, lâu dài mới là chân thật. Đây là sổ hồng của hai người, tổng cộng hai cái.”
Hạ Thiên không quên xác nhận với bà dì: “Ly hôn có cần giấy hôn thú không?”
Bà dì ngẩn người ra: “Đương nhiên rồi. Không có giấy chứng nhận hôn thú thì cần phải bổ sung trước rồi mới có thể ly hôn.”
Hạ Thiên gật đầu, tự mình cất hết cả hai sổ, nói cho có oai: “Em tùy tiện quăng đồ lung lung, anh giữ là tốt nhất.”
……
Tần Vũ Tinh bĩu môi cười nhạt: “Lại thích nói đùa.”
“Im lặng…” Hạ Thiên hôn cô, khiến bà dì nổi giận một trận, mắng: “Ra ngoài hôn nhau. Vị kế tiếp!”
Rốt cuộc đã hợp pháp rồi. Hạ Thiên hiên ngang ôm Tần Vũ Tinh ra khỏi cục dân chính, vui vẻ nói: “Buổi trưa anh mời khách!” ₯iꜵɳðàɳl€qʮɣđϕn Tâm tình anh rất tốt, không xua đuổi Điền Phương.
Tần Vũ Tinh thục anh một cái, nói: “Anh quên phải đón mẹ em xuất viện rồi hả?”
“À, đúng rồi. Đi đón cha mẹ xuất viện trước.”
…… Tần Vũ Tinh lo lắng nói: “Anh gọi thật thuận miệng, nhưng vấn đề là cha mẹ em còn chưa biết đâu. Ngộ nhỡ lại nổi giận… Không nên nói ra chuyện này.”
Điền Phương bước tới nói: “Chuyện hôm qua thật sự xin lỗi.”
Tần Vũ Tinh bĩu môi, nói: “Bỏ đi! Tôi đối với Hạ Thiên quả thật không tốt…”
Điền Phương suy nghĩ một lát rồi nói: “Như vậy đi, về chuyện người nhà của em và Hạ Thiên, tôi sẽ giúp em giải quyết.”
Tần Vũ Tinh ngạc nhiên, nhìn thoáng qua Hạ Thiên nói: “Chị họ, chị nhận lại cô Cả của tôi là vì chuyện của tôi và Hạ Thiên sao?”
Điền Phương sửng sốt, không nhiều lời.
Toàn thân Hạ Thiên cứng đờ, cụp mắt xuống.
“Tôi đi trước. Cái bóng đèn Thẩm Huy này, đừng đi theo bọn họ nữa. Tôi đưa cậu về.” Điền Phương cao giọng nói.
“Được rồi. Chuyện công chứng làm sao bây giờ?” Anh nhìn về phía Hạ Thiên.
“Chiều nay làm.” Hạ Thiên nói.
Điền Phương từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai. Quan hệ giữa chị ta và Hạ Thiên không tốt, nếu chị ta muốn ngăn cản Hạ Thiên thì đối phương cũng sẽ không nghe theo. Không bằng giúp Hạ Thiên giải quyết vấn đề bên ông bà Nội của Tần Vũ Tinh, đó mới là thực tế. Chị ta tin tưởng quan hệ của bọn họ có thể hòa hoãn. Điền Phương luôn là người làm việc có mục đích rõ ràng, trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế. Trong lòng chị ta, cả đời này đều