The Soda Pop
Để anh gặp em lúc tốt nhất

Để anh gặp em lúc tốt nhất

Tác giả: Mã Hiểu Dạng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325542

Bình chọn: 8.5.00/10/554 lượt.

cái, nói: “Chỉ mong cô ấy cảm thấy may mắn thôi.”

Bên dưới Tần Vũ Tinh động đậy, đột nhiên ‘ừng ực’ một tiếng, cô cau mày nghiêng đầu qua.

Hạ Thiên khẽ cười, ngẩng đầu thọc tay vào tóc của cô, cảm giác rung động truyền đến từ trên đùi.

Reng reng reng, là điện thoại di động

Anh do dự một chút, rồi móc điện thoại từ trong túi của Tần Vũ Tinh ra. Chân mày khẽ nhíu lại, sắc mặt thâm trầm.

Từ Trường Sinh.

Ngón tay của anh đặt lên cái nút màu xanh, đè xuống cảm xúc của con tim, chậm chạp dịch tay đến nút màu đỏ, đè xuống.

Sau đó tắt máy…

Toàn bộ trình tự rất lưu loát, không hiểu sao tâm tình của Hạ Thiên đã tốt hơn rất nhiều.

Anh tự mình ôm ngang Tần Vũ Tinh, đi về bãi đỗ xe.

Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đặn của Tần Vũ Tinh.

Xa xa, bóng đêm như màn đen sân khấu. Kỳ thật, tất cả chỉ là màn che vừa mới được kéo ra.

Hạ Thiên ngồi bên chỗ tài xế, gọi điện thoại cho Thẩm Huy.

“Alô, xe của cậu đang ở đây với tôi.” Anh trầm giọng nói.

Hình như cũng không phải ngoài dự liệu của Thẩm Huy, chỉ là có chút bực mình, anh nói: “Không đúng rồi Hạ Thiên, hôm nay ra ngoài cậu không lái xe à?”

Hạ Thiên ngớ ra… Anh… có lái xe mà.

“Xe đâu?” Thẩm Huy nhíu mày hỏi.

Hạ Thiên chần chừ một lát, nói: “Tôi…”

“Cậu cái gì? Đại ca à! Xe mất không sợ, đáng sợ là xe đang ở đâu? Không bỏ quên di động trên xe chứ?”

Hạ Thiên ừ một tiếng, nói: “Hai cái điện thoại đều mang trên người. Nhưng hình như xe bị bỏ lại trong ngõ hẻm đối diện với bệnh viện. Lúc đó tình huống khẩn cấp, tôi đuổi theo Tần Vũ Tinh…”

… Thẩm Huy im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đi giúp cậu giải quyết hậu quả!”

“Anh em tốt!” Hạ Thiên vội vàng ‘khen ngợi’ Thẩm Huy.

“Bất quá, cậu nên nghĩ cách giao tiếp làm sao đi. Bình thường, hình tượng keo kiệt của cậu đã xâm nhập lòng người rồi. Bây giờ lại tự nhiên khi không bỏ xe nửa đường, nhất định ông chủ của cậu sẽ lấy việc này ra mà thêm mắm thêm muối. Bọn họ đã lén lút sửa lại kỳ hạn hợp đồng, cậu lại không muốn làm đầu đề cho người ta dồn ép kéo xé. Trái lại tôi có thể làm người xấu.

Hạ Thiên suy nghĩ một lát nói: “Ừ, những chuyện này thật cảm ơn cậu, đại Huy.”

Thẩm Huy không khỏi sửng sốt, im lặng một lúc rồi mắng anh: “Cậu có bị bệnh không vậy? Cám ơn cậu mb* nhé. Tm* cậu chính là có mới nới cũ…”

*Mình hỏi google đại ca thì tìm được ‘bm’=bad manners (tính cách xấu); ‘tm’ thì có rất nhiều nghĩa, mà mình thấy nghĩa gần nhất làm ‘good/win’ person (người tốt/thắng). Cả hai từ được dùng phổ biến trong giới chơi game.

Hạ Thiên sợ run lên, nói: “Cậu biết tôi sẽ không.”

“Hừ!” Thẩm Huy cao giọng, nói: “Tôi chờ cậu trở về khóc lóc!” Thẩm Huy giống như đứa bé không được ăn kẹo, giận dỗi nói.

Tút tút tút. . . Thẩm Huy cúp điện thoại!

Hạ Thiên cười khổ lắc đầu. Chỉ là anh hiểu rõ, mặc kệ Thẩm Huy có tức giận bao nhiêu, anh ta cũng sẽ giúp anh ‘gỡ mìn’.

Đối với vấn đề này, anh rất tự tin.

Đinh đinh, tin nhắn tới.

Thẩm Huy: “Vẫn là câu nói của người xưa. Cậu có biết vì sao đàn ông thời xưa có kỹ thuật khống chế vợ mình không? Bởi vì da thịt thân thiết! Tôi đã giúp cậu đặt một phòng ở Khải Tân Tư Cơ rồi. Mau đi đi bạn nhỏ! Bỏ lỡ cơ hội này thì đừng mong chờ đến lần sau. Gia đình Tần Vũ Tinh rất truyền thống, cậu hiểu mà…”

Hạ Thiên bóp trán, không biết nói gì. Thật lâu sau, anh phục hồi lại tinh thần, gởi trả lại một tin nhắn cho Thâm Huy: “Cậu.Lợi.Hại”

Khà khà, cách đó xa một chút, Thẩm Huy đang uống rượu với anh rể, nhìn về phía điện thoại di động, cười vui vẻ.

Anh rể đã say khướt, vỗ vai anh, nói: “Đang nói chuyện với ai thế?”

Thẩm Huy đưa điện thoại di động ra, nói: “Hạ Thiên. Cậu ấy đang cua gái đấy.”

Ánh mắt anh rể sáng lên, nói: “Chuyện lạ nghen, tên nhóc này đã thông suốt. Nó kết hôn lẹ đi, anh và chị của em mới có thể yên tâm được.”

Thẩm Huy ngẩn người ra, im lặng nhìn anh ta, nói: “Yên tâm khỉ khô!”

“Anh sợ hai người lưu manh các cậu, mỗi ngày ở chung với nhau rất dễ xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện khỉ gió!” Thẩm Huy không khỏi nhức đầu.

“Em gái là ai? Hôm nào dẫn ra xem mặt cái coi. Tiểu Thiên không có cha mẹ, anh và chị cậu thay nó làm chủ.”

Thẩm Huy cảm kích nhìn anh rể, nói: “Chỉ sợ chuyện này không đi tới đâu. Con gái người ta đã có vị hôn phu rồi.”

“Anh phục, khiêu chiến với phụ nữ đã có chồng, rất to gan!” Anh rể đưa ngón cái ra, quẹt tới quẹt lui bả vai của Thẩm Huy: “Nói cho tiểu Thiên biết, chỉ cần là phụ nữ thì sẽ có lòng hư vinh. Anh có Tam Tự Kinh vô địch!”

“Cái gì hả?” Thẩm Huy liếc mắt nhìn qua, nói: “Em sẽ chia sẽ với Hạ Thiên.”

“Tiền! Dùng tiền đè nó!” Anh rể sảng khoái nói.

“Sau đó thì sao?” Thẩm Huy hỏi tới

“Vẫn là dùng tiền đè…”

“Rồi sau đó nữa?”

Anh rể cạn thêm một ly, cao giọng nói: “Dùng rất nhiều rất nhiêu tiền đè nó…”

Thẩm Huy bĩu môi: “Anh rể, anh uống nhiều rồi.”

“Năm đó anh bị chị của cậu đè choáng váng…”

. . . . . .

Thẩm Huy phái người tới trước cửa Khải Tân Tư Cơ cung kính chờ Hạ Thiên. Sau đó còn giúp anh làm thủ tục lấy phòng rồi mới bỏ đi. Hạ Thiên kéo mắt kính mắt, ôm Tần Vũ Tinh đi vào phòng. Tay ôm vòng eo đầy đặn khiến anh mấy lần tâm tư nhộn nhạo!

D