
ần Vũ Tinh do dự một lúc, trả lời: “Thật ngại quá Trường Sinh! Ngày hôm qua em uống rượu hơi nhiều với Hạ Lộ.”
Tin nhắn vừa gởi đi, Từ Trường Sinh liện gọi điện thoại lại. Giọng nói trầm ổn vang lên bên tai, nói thẳng vào vấn đề: “Uống rượu à?”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, ừ một tiếng.
Hai người im lặng một hồi, Tần Vũ Tinh chột dạ tìm đề tài để nói: “À, Trường Sinh, hôm nay anh không chào hỏi nghen.” Theo như thói quen hàng ngày của Từ Trường Sinh, lúc nào anh cũng mở đầu cuộc điện thoại bằng: “Xin chào, Từ Trường Sinh”, hay là “ Xin chào, Vũ Tình.”
Từ Trường Sinh không lên tiếng, âm thanh có chút khàn khàn nói: “Hả? Cả đêm không tìm được em, bất kỳ ai cũng sẽ tức giận thôi.”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, cảm thấy hôm nay Từ Trường Sinh có vẻ là lạ. Cô giả đò ngớ ngẩn lung tung để đánh lừa người ta, nói: “Được rồi, Từ Trường Sinh, thật xin lỗi.”
“Thôi, không cần thiết phải khách sáo như vậy. Lần sau không nên tùy ý tắt máy, bằng không người khác tìm không được em sẽ rất lo lắng.”
Tần Vũ Tinh dựa vào vách tường, khẽ nói: “Dạ”. Ngày hôm qua cô quá xúc động rồi.
“Chúng tôi đang phân tích ca bệnh, cúp máy trước.” Từ Trường Sinh nói.
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, nói: “Được.”
Cô không ấn nút màu đỏ, chờ Từ Trường Sinh cúp điện thoại. Từ Trường Sinh cũng không gác máy, đột nhiên anh nở nụ cười: “Em chờ cái gì?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, nói: “Chờ anh cúp điện thoại.”
“Em cúp trước đi! Anh sẽ gởi một tin nhắn sau cùng cho em, đó bài thuốc giải rượu bí truyền của nhà họ Từ, thành phần đều có thể tự lấy trong nhà thuốc.”
Trong lòng Tần Vũ Tinh ấm áp, nói: “Được, em biết rồi.” Cô do dự cúp điện thoại, cơ thể từ từ trượt theo vách tường ngồi chồm hổm xuống. Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua giống như chưa từng tồn tại. Cuối cùng đâu là thật, đâu là giả…
Reng reng, chuông điện thoại di động lại vang lên. Cô nhìn màn hình điện thoại di động, ngẩn người, không bắt máy.
Reng reng, hiển nhiên đối phương là người rất cố chấp.
Tần Vũ Tinh cắn môi dưới, chậm rãi bấm nút nghe: “Ngài khỏe…”
Đầu bên kia điện thoại, im lặng
Chương 8: Không Thoải Mái
Hành lang bệnh viện vô cùng náo nhiệt, tràn ngập tiếng người tranh cãi và oán trách liên tiếp.
Thế giới của Tần Vũ Tinh lại là yên tĩnh. Bởi vì bên kia điện thoại im lặng, tâm tình càng ngày càng nặng nề.
Cô mở miệng, ý muốn tìm một đề tài, nhưng lại cảm thấy không thể nào nói ra lời, cho nên quyết định giữ im lặng, không lên tiếng.
Thật lâu sau, một giọng nói đàn ông trầm trầm vang lên: “Bận à?”
Là Hạ Thiên.
Tần Vũ Tinh sửng sốt, lắc đầu trong không khí, lên tiếng: “Bận chút thôi.”
Người đàn ông kéo dài một tiếng ‘à’, nói: “Tối hôm qua phải rời khỏi quán bar.” Hình như anh muốn chứng mình gì đó, giải thích gì đó.”
Tần Vũ Tinh nheo mắt lại, nói: “Dạ, cám ơn anh! Ngày hôm qua tôi có chút vô lễ, không biết đã làm ra chuyện gì, anh đừng để ý.”
“Cô ngoan mà.” Hạ Thiện vội vàng mở miệng, mang theo sự khẩn cấp không nói nên lời.
“Ừ, ừ, anh tìm tôi có việc gì?” Tần Vũ Tinh hỏi thẳng.
“Không có… Bây giờ tôi đang ở bệnh viện.”
Tần Vũ Tinh ngớ ra, lập tức đứng lên, nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Lầu mấy?”
“Lầu 7.”
… Tần Vũ Tinh do dự một lát rồi nói: “Anh đến thăm Bạch Nhược Đồng à?”
Hạ Thiên không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Tiện thể, cô… có thể gặp mặt nói chuyện không?” ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Đột nhiên Hạ Thiên mở miệng. Ttrong giọng nói mơ hồ mang theo vài phần khắc chế cảm xúc..
Tần Vũ Tinh mím môi, suy nghĩ một lát nói: “Được, gặp mặt ở phòng bệnh của Bạch Nhược Đồng được không?” Thật ra, cô có chút mong muốn được gặp mặt Bạch Nhược Đồng…
Người phụ nữ trong cảnh tượng ngày hôm qua không phải là cô nhận thức sai lầm chứ?
Xong đời! Từ Trường Sinh đối xử với cô dịu dàng một chút thì cô đã tìm lý do để khỏi phải đi đối mặt.
“Được.” Hạ Thiên lên tiếng trả lời, nghiêm túc nói: “Tôi ra thang máy đợi cô.”
Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, không khỏi bật cười, cuối cùng ai là nhân viên công tác của bệnh viện vậy!
Cô nhét hai tay vào túi, cúi đầu đi thẳng tới thang máy. Không hiểu sao, tâm tình lại không thoái mái, cảm thấy không thích hợp đối mặt với Hạ Thiện.
Nhất là vì giấc mơ tối hôm qua, không hiểu sao cô lại chột dạ…
Mơ mơ mơ! Tóm lại, cô để ý cái gì đâu đấy!
Tần Vũ Tinh tự chê cười ản thân, nhìn tin nhắn có phương thức bí truyền của Từ Trường Sinh gởi tới, có chút mơ màng.
Đinh… thang máy đã đến lầu 7. Cửa mở ra, đập vào mắt là đồng tử đen như mực của Hạ Thiên.
“Xin chào.” Vũ Tình hất cằm lên, tự dưng phát hiện, mình chỉ cao tới bả vai của Hạ Thiên.
“Chào buổi sáng.” Hạ Thiên mở miệng ra, lông mi dài óng ánh, đôi mắt sâu thẫm dường như ẩn chứa ánh sao.
Ánh mắt đẹp quả nhiên chính là vì đồng tử xinh đẹp tự nhiên… Tần Vũ Tinh nghĩ thầm. Hạ Thiên không quấn khăn che mặt như hiệp sĩ. Anh mang đôi giày AJ23 sọc trắng đen, mặc quần thường màu kem, áo len lông xám rộng thùng thình. Cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ. Trên cổ mang một miếng ngọc Phỉ Thúy màu xanh lá cây.
Làn da anh rất tốt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trong lạnh lùng lại có vài phần nho nhã, trong nho nhã lại có