
ngay. Tôi ngồi bên dưới, hai tay chống cằm im nghe thích thú, rồi khi bài hát vừa kết thúc, nhóm chúng tôi lập tức vỗ tay reo hò đầu tiên trong sự phấn khích quá độ khiến con bé xấu hổ chạy một mạch về chỗ. Màn biểu diễn xuất sắc của Mai hôm nay quả nhiên khiến chúng tôi được nở mày nở mặt.
Kết thúc chương trình là màn độc thoại của một anh chàng bị khuyết tật bẩm sinh, theo mắt tôi nhìn thì anh ấy cao ước chừng 80cm, vậy mà trong kì thi bắn súng vừa rồi anh ấy vẫn xuất sắc đạt được số điểm tuyệt đối, khiến tất cả mọi người đều ngưỡng mộ và thán phục. Thử nghĩ mà xem, một anh chàng cao 80cm cầm một cây súng CKC dài 1mét2 thì có đáng khâm phục không cơ chứ! Bài diễn văn đều đều của anh ấy lúc đầu không thu hút được mấy người nghe, nhưng càng lắng nghe, chúng tôi càng như chìm đắm trong những suy nghĩ chứa đựng thật nhiều tình cảm sâu sắc của anh ấy. Cho đến bây giờ thì cũng đã quá lâu rồi, thật sự tôi không còn nhớ nổi toàn bộ bài diễn văn anh đọc hôm ấy nói về những gì nữa, duy chỉ có một đoạn cứ đọng trong đầu khiến tôi tâm đắc mãi.
“Có thể đối với nhiều bạn, cuộc sống ở đây thật khắc nghiệt và khổ cực, nhưng đối với tôi, đây là một quãng thời gian sống vô cùng có ý nghĩa. Ở nơi đây, tôi đã nhận thấy được sự thay đổi tích cực rõ rệt từ một số người bạn xung quanh mình, từ những cô bạn tiểu thư ban đầu còn không biết cầm cái chổi quét sân như thế nào, nhưng vẫn hăng hái học hỏi tham gia lao động công bằng với mọi người, từ những cậu bạn hằng ngày ham chơi thường xuyên bỏ học, nay cũng chủ động xung phong canh gác trại xuyên đêm. Có thể đối với các bạn, những hình phạt như đi nhổ cỏ đêm khuya hay đứng hàng giờ dưới mưa, dưới nắng thực sự khắc nghiệt, nhưng đối với tôi, nó là sự trải nghiệm, là những kỉ niệm mà sau này khi chúng ta trưởng thành, khi chúng ta nhớ lại, chúng ta sẽ không bao giờ cảm thấy phải hối tiếc. Sau này, khi các bạn ra ngoài xã hội kia, sẽ còn rất nhiều những khó khăn vất vả, những sóng gió cuộc đời còn gian nan khổ cực gấp nhiều lần những hình phạt mang tính rèn luyện kỉ luật như thế này. Tôi tin rằng, khi đó bạn sẽ nhớ lại cuộc sống ở nơi đây, nơi mà các bạn đã được rèn luyện tính tự giác, tinh thần trách nhiệm cao độ, nó giống như một bước đệm đầu đời giúp các bạn thoát ra khỏi cái vỏ bọc che chở của ông bà cha mẹ vậy…”
Tôi vừa nghe, vừa cay cay khóe mắt, chẳng biết chóp mũi đã đỏ lựng lên từ bao giờ rồi. Lúc tôi vô tình quay lại nhìn mấy đứa bạn, thấy cái Quyên cũng đang chăm chú ngước mặt lên nghe, nhưng hai con ngươi thì đã đong đầy nước mắt. Tôi không rõ là mình đang buồn hay đang vui nữa, cảm giác lẫn lộn đến khó tả. Có lẽ tôi cảm thấy được sự đồng cảm, sự đồng cảm trong từng lời nói của anh chàng khuyết tật mạnh mẽ đáng khâm phục ấy. Đúng như anh ấy nói, những hình phạt, những kỉ luật khắt khe ở nơi này đối với tôi chẳng là gì, thậm chí đối với tôi, đây còn là một cuộc sống bình dị nhất… khi tôi có thể ngày qua ngày thoải mái ăn, ngủ, nghỉ, học hành, chơi đùa với bạn bè mà không phải lo mấy giờ thì đi học về, ăn cơm được trong bao lâu, chợp mắt mấy phút thì đã phải đi làm, rồi lại đến tối mịt mới được trở về nhà để hoàn thành nốt bài tập trên lớp. Nhiều lúc tôi thấy chán ngán cái cuộc sống tẻ nhạt ấy đến tận cổ, nhưng tôi lại không có quyền từ bỏ nó, vì nó là cuộc sống của tôi, tôi sinh ra đã ở trong cuộc sống ấy và tôi làm gì có quyền chọn lựa. Điều duy nhất mà tôi có thể làm là luôn cố gắng vươn lên, để giành lấy một tương lai tươi sáng hơn cho bản thân mình sau này. Chỉ đơn giản vậy thôi!
Dù tôi có muốn sống mãi ở nơi đây đến thế nào thì sau hôm nay tất cả cũng buộc phải kết thúc, sau ngày hôm nay, tôi lại phải quay trở về với cuộc sống cũ. Cuộc sống giống như một guồng quay không ngừng nghỉ, chỉ cần buông tay ngày hôm nay, ngày mai, ta sẽ phải làm lại từ đầu.
………..
Trưa hôm đó, sau khi kết thúc buổi tập trung cuối cùng, chúng tôi trở về phòng trong tâm trạng vô cùng khó tả, chẳng biết vui hay buồn. Thế rồi đến khi nhìn thấy mặt cái Ánh đang đần thối ra ngồi giữa nhà, chúng tôi lại vội vàng chạy xúm lại hỏi. Ngày hôm nay trước khi đi tập trung, mỗi phòng đều phải để lại ít nhất một người trông phòng, và cái Ánh đã tình nguyện làm “người gác cửa” ấy. Thế nhưng không hiểu sao lúc đi thì hồ hởi, lúc về lại ngẩn người ra như thế này.
Thấy tóc con bé hơi ươn ướt, quần áo thì đã được thay bộ mới, mặt vẫn đần ra không nói được câu nào, chúng tôi liền nhao vào hỏi.
– Ánh ơi! Làm sao mà mặt mày xanh lét thế?
Đang ngồi thẫn thờ thì được mọi người hỏi thăm, hình như chúng tôi đã vô tình đụng vào đúng nỗi kích động của nó, vậy là con bé đột nhiên òa lên khóc.
– Ôi mọi người ơi! Mọi người có biết em vừa trải qua chuyện gì không… Hu hu hu…
Nó vừa nói, vừa mếu máo không thành tiếng khiến chúng tôi lại càng tò mò hơn.
– Nói từ từ thôi. Mà em vừa tắm đấy à? Sao lại thay quần áo thế này?
– Vâng… Em vừa phải kì cọ… tắm như một con điên luôn… Kì mãi mà vẫn không thấy hết bẩn. Xin lỗi mọi người nhé… Em tắm hết nước dự trữ rồi…
– SAO LẠI THẾ!!!