Để em cưa anh nhé!

Để em cưa anh nhé!

Tác giả: CheeryChip

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326401

Bình chọn: 7.5.00/10/640 lượt.

t, ngập tràn sân trường đã là màu xanh của lá, từ màu lục cho đến màu rêu, cảm giác náo nhiệt đến khó tả, tất cả đều xôn xao một khẩu hiệu chung như thể thần giao cách cảm.

“Đếch thể nào mà chịu được! Đếch thể nào mà sống được!!! Tao muốn về Hà Nội!!!”

Vâng, thưa các bạn, đây đã là lần thứ hai chúng tôi thốt ra câu này, và sau này nó cũng trở thành câu nói cửa miệng trong suốt một tháng “Vui cùng chiến sĩ” của chúng tôi.

………….

“Chào mừng toàn thể sinh viên ba trường đại học Mỹ Thuật Công Nghiệp Hà Nội, Cao đẳng nghệ thuật Hà Nội và Đại Học Hà Nội đã đến với khóa huấn luyện quân sự K176 của chúng tôi! Ở đây, các em sẽ được trải qua một cuộc sống trưa từng sống…”

“Vâng! Vừa mới trải qua rồi, nếm đủ rồi, nhớ mẹ lắm rồi, muốn được về ăn cơm nhà lắm rồi!”- Mấy đứa ngồi bên dưới, chống cằm lèm bèm trong tiếng réo sôi anh ách như đánh beatbox của dạ dày còn chưa kịp tiêu hóa hết từ chỗ phở ban nãy. Sau một bài diễn văn dài dằng dặc, chốt lại là bắt đầu từ ngày mai chúng tôi sẽ phải sống một cuộc sống mới, một cuộc sống kỉ cương vô cùng khắc nghiệt, không phân biệt giàu nghèo, ai cũng phải tuân thủ chấp hành như nhau. Sáng, phải dậy từ 5 giờ 15, hàng ngày các thầy sẽ đi tuần tra kiểm soát, phòng nào dậy muộn, không vệ sinh phòng trước 5 giờ 30 sẽ bị ôm chăn đứng phạt giữa sân đến hết ngày, một người mắc lỗi cả trung đội phải chịu kỉ luật theo. Vì vậy chịu khó mà bảo ban nhau, không thì úp sọt nhổ nước bọt chết cha cái thằng vi phạm đi! 6 giờ 30 tập thể dục hoặc đi lao động chung. 7 giờ bắt đầu học, 10 giờ ăn trưa, 11 giờ về phòng nghỉ trưa, 1 giờ chiều bắt đầu học tiếp, 5 giờ ăn tối, 8 giờ lại tập trung cuối ngày. Sau 8 giờ không được ra khỏi cổng trường, con gái không được mặc váy ngắn quần đùi, trang phục hở hang để tránh những trường hợp không may xảy ra, trường không chịu khách nhiệm.

Nghe đến đây, tôi liền giật mình quay sang mếu máo hỏi Hiền.

-Thôi chết rồi em ơi! Chị toàn váy ngắn quần đùi thôi. Làm sao bây giờ! Không mặc cái đó thì chị cởi chuồng chắc!

-Quần tất của bà đâu?

-À… ừ nhỉ…

…….

Nghe thầy thuyết trình đến tầm sáu giờ, khi nền trời đã bắt đầu chuyển sang màu xanh xám xịt, gió cũng thét mạnh hơn, đám học sinh co ro lo lắng, dần dần cảm thấy chuyện chẳng lành sắp ập tới. Trong khi đó, thầy vẫn oai nghiêm bệ vệ đứng phát biểu bên trong dãy hành lang đã được che chắn cẩn thận bởi mái hiên nhà.

“ Tôi đảm bảo với các em, sau bốn tuần ở đây, có khi các em còn chẳng muốn về nữa ấy chứ! Bây giờ có thể các em sẽ không tin, nhưng rồi thời gian sẽ trả lời tất cả”.

Mặc kệ lời thầy nói, đám học sinh phía dưới đã bắt đầu nháo nhác kêu lên.

-Thầy ơi! Mưa rồi!!!

Mặc kệ lời học viên nói, thầy vẫn hào hùng phát biểu tiếp.

-Mưa to là mưa nhỏ, mưa nhỏ là không có mưa. Ai cãi thì đóng gói về nhà!

-Nhưng…

-Ai vừa “nhưng”???

Thầy nói đến đây, giọng đanh lại, nụ cười trên môi lập tức đông cứng thành ánh mắt thép, quét xuống đám học viên chưa hiểu phép tắc khiến cả hội trường lập tức im phăng phắc, không ai dám cãi thêm bất kì một câu nào nữa.

“NGHIÊM!!!”.

Hiệu lệnh vừa được phát ra, mặc kệ trời mưa, đứa nào đứa nấy đều phải đứng thẳng lưng, giơ tay lên ngang trán, hướng ánh mắt hình viền đạn về phía thầy chào hỏi. Từng hạt mưa mỗi lúc rơi một nặng hơn, đáp lã chã xuống đầu, táp vào mặt lạnh buốt. Thời tiết đầu tháng một hiện chỉ có mười mấy độ, bộ quân phục mỏng manh quả không đủ để giữ ấm cho chúng nó mặc dù đã cẩn thận nhét thêm mấy cái áo len vào bên trong. Hòa lẫn trong nước mưa, dường như là dòng nước mắt uất ức của đám con gái lần đầu tiên xa nhà lại phải chịu cái cảnh hành xác này.

-Các em phải tập quen dần đi! Cuộc sống sau này còn vất vả hơn nhiều. Thế này mới chỉ là sự khởi đầu thôi, chưa nghĩa lí gì đâu. Nhưng rồi các em sẽ quen với cuộc sống này, có khi còn mang cả cách sống ấy về nhà khó mà quên được ý chứ! Tôi vẫn còn nhớ khóa huấn luyện năm ngoái có một cậu sinh viên sau khi đi quân sự về, vốn đã quen tắm nước lạnh, táp nước bằng chậu, về đến nhà được tắm bằng vòi hoa sen nước nóng thì không quen, còn gọi điện thoại cho tôi xin tôi cho thuê phòng ở đây học tiếp mà tôi còn không cho đấy!

Nghe đến đây, tôi lại khẽ nghiến răng lầm bầm, nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm trang không biến sắc.

-Thầy lại chém…

-Gió lộng quá chị ạ!- Hiền cũng liếc sang càu nhàu.

-Lạnh hết cả người! Gru gru…- Hai hàm răng va đập, Nhi run lẩy bẩy.

………

Đứng nhìn đám học sinh đang dựng thẳng mình, đối mặt với mưa gió không mảy may oán thán, thầy bỗng mỉm cười, rồi lại cất giọng hỏi.

-Các em thấy thế nào? Chịu được nữa không?

-DẠ CÓ Ạ!!!- Cả hội trường đánh liều lớn miệng dối lòng một phát.

Y như rằng… trúng đề luôn!

Nét mặt rạng ngời bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt của người thầy đang đứng trong hiên nhà nhưng không sợ mưa gió…

-Từng tiểu đội xếp thành hàng lối trật tự trở về phòng.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! Tao đi trước! Tránh ra cho tao đi!!!”

Thầy vừa hạ mic xuống, cả rừng màu xanh đột ngột vỡ òa ra như lá rụng lả tả, nháo nhác hết cả lên. Thậm chí có những đứa bé bé lùn lùn giỏi leo trèo còn phi thân cái v


Old school Easter eggs.