
kinh hoàng đến thế nào! Tai và mũi đều bị ngộp trong nước, lúc ngoi được mặt lên cũng là lúc tôi khóc không thành tiếng. Tôi vừa bực mà cũng vừa buồn cười, chẳng biết phải trách chúng nó như thế nào vì mọi người đều đang chơi vui. Thế là cuối cùng, tôi quyết định cưỡi luôn lên lưng Ánh, cứ thế quắp lấy nó như con ký sinh trùng sống nương tựa trên loài khác để được tận hưởng sự sung sướng của một mùa đông không lạnh. Ha ha!
Kết thúc buổi đi bơi cực kỳ dã man và tàn bạo, tôi đâm tăng huyết áp. Thì ra lý do khiến tôi sợ nước là vì mỗi lần ngập người trong nước tôi đều bị khó thở và bồn chồn đến mức không làm, không nghĩ gì được, nhưng sợ thì sợ chứ tôi vẫn phải công nhận là chiều hôm nay vui thật! Nếu cho tôi đi thêm lần nữa thì nhất định tôi vẫn sẽ đi… nhưng là đi để ngồi vầy nước.
………………
Chiều hôm ấy, trên đường trở về khu ký túc xá, chúng tôi lại bị thu hút bởi một đám đông đang xúm xít lại hô hào ở đằng xa. Thấy thế, cả nhóm chúng tôi cũng liền chạy lại để bắt sóng. Vừa nhìn thấy nhóm tôi chạy lại, cái Nguyệt đã vội vàng tóm tay rồi bắt mấy đứa chúng tôi tham gia kéo co cho trường mình. Mọi việc diễn ra chỉ trong tích tắc, mặc dù hơi ngợp nhưng tôi thật sự rất có hứng với những trò chơi dùng nhiều sức lực như thế này. Còn nhớ hồi cấp hai, cấp ba tôi vẫn tham gia thi đấu cho trường mình suốt, mãi đến bây giờ mới có cơ hội góp sức mình thêm một lần nữa, tôi không ngại gì mà từ chối.
Sau khi nhận được sự đồng ý của tôi và cái Ám, Nguyệt liền kéo chúng tôi về phía chị trung đội trưởng và nói cho chúng tôi tham gia. Lúc đầu, nhìn thấy dáng vẻ bé loắt choắt của tôi, chị ấy còn chau mày suy nghĩ, thái độ hoài nghi ấy thật sự đã khiến tôi có chút chạnh lòng. Chị làm ơn đừng có đánh giá khả năng của một người chỉ qua ngoại hình được không ạ? Mình tôi có thể vật ngã được hai đứa mập bên trường kia một lúc đấy nhé!
– Thôi được rồi! Hai em vào đi! Để cho cái em to cao kia đứng đầu nhé! Em bé bé lùn lùn đứng thứ ba.
Em cao to là em Ánh, em bé bé lùn lùn chính là tôi. Mặc dù nghe chị trung đội trưởng dặn thế nhưng Ánh vẫn quyết định để tôi đứng ngay sau nó, Ánh nói: “Phải hai chị em mình cùng hợp tác thì mới hiệu quả được!” Nghe vậy tôi cũng yên tâm phần nào!
Lúc bắt đầu kéo, Ánh và tôi ra hiệu cho tất cả mọi người phía sau phải trùng chân xuống, dù thế nào cũng phải ngả người về phía sau mà kéo, đừng đứng thẳng hay ngả về phía trước, phải đứng so le nhau để tạo sự thăng bằng. Mặc dù gào khản cả cổ lên nói là vậy nhưng cuối cùng cũng chẳng thấy mấy người nghe theo. Thôi kệ! Cứ chơi đi! Đến đâu thì đến.
Khi anh trọng tài buộc chiếc khăn quàng đỏ lên giữa chiếc dây thừng và từ từ đếm ngược: “Ba… hai… một… Bắt đầu!” tim tôi như muốn nổ tung, mồ hôi tay bất giác chảy ra đầm đìa nhưng hai chân vẫn cố đứng vững như cột trụ. Ngay lập tức, tôi liền mắm môi mắm lợi, dùng hết sức cố gắng kéo ngược chiếc dây thừng về phía sau, dù thế nào cũng nhất quyết không để mình bị ngả về phía trước. Trận đấu diễn ra cực kỳ quyết liệt, đã có những lúc đội tôi bị mất đà kéo tuột về phía trước, nhưng đến khi chiếc khăn vừa suýt chạm đến vạch ngăn cách thì mấy đứa lại gồng sức kéo ngược về phía sau. Cuối cùng, chiến thắng diễn ra hoàn toàn bất ngờ, tôi như vỡ òa trong sự tự hào và hạnh phúc. Tất cả mọi người đều nhao đến ôm trầm lấy chúng tôi, kể cả những người không quen, những cái đập giữa tay người với tay người kia cứ thế vang lên đôm đốp. Ngay lúc ấy, tôi liền ôm trầm lấy cái Ánh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi hiềm khích ngớ ngẩn trước kia đều đột nhiên tan biến hết… như chưa từng tồn tại.
Tình bạn vốn đơn giản như vậy đấy! Chỉ cần chúng ta có cơ hội để chung sức làm một việc gì đó, khi thành quả xuất hiện, niềm vui sẽ chia đôi!
………
Khi trở về phòng, người tôi mệt lả, cảm giác run rẩy và lạnh ngắt cứ xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể, tôi không nói với ai mà chỉ lặng lẽ chạy ngay vào phòng tắm, cởi quần ra xem, tôi thấy một vũng máu. Lúc đó tôi đã không quá hoảng sợ, tôi nghĩ đó chỉ đơn thuần là vì mình đã đến ngày, ngoài việc cảm thấy phiền phức ra, không còn gì đáng để suy nghĩ cả. Tuy nhiên, hiện tượng diễn ra theo chu kỳ ấy rốt cục lại chỉ hành hạ tôi trong đúng một ngày. Một ngày, bụng tôi đau như cắt, tôi oằn oại trên chiếc giường đơn để tránh ảnh hưởng tới bạn bè. Cả đêm hôm ấy, tôi vừa ngủ, vừa co người ôm chặt lấy bụng, mồ hôi vã ra như tắm mà người thì vẫn lạnh toát. Tôi không hiểu vì sao chỉ đơn giản là đến ngày thôi mà lại có thể đau đớn đến thế.
Nhưng dù sao thì cũng thật may, cơn đau ấy chỉ kéo dài có đúng một ngày.
Để em cưa anh nhé! – chương 27
Chap 27: Chiến tranh lạnh giữa Song Mai
Tuần thứ ba, ngày thứ tư, sáng sớm chúng tôi đã nhận được một tin sét đánh: “Hôm nay chính thức thi môn bắn súng.”. Đối với đại đa số sinh viên đang học mà nói thì đây chính là môn học nghiêm khắc và đáng sợ nhất. Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng tôi vẫn không tránh khỏi run tay khi cầm khẩu súng thật giương lên nhắm vào bia đạn.
Được rồi… Cố lên Mai!
Tôi thầm tự nhủ trong đầu như thế, nhưng vẫn không thể ngăn