XtGem Forum catalog
Đẹp nhất chính là yêu em

Đẹp nhất chính là yêu em

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329414

Bình chọn: 7.00/10/941 lượt.

sinh con ra, ba không biết chuyện, sau lại cũng trở về với nhau. . . . . . Chỉ là bé cảm thấy rất đau đớn phát hiện ra mẹ bé sẽ không quên đã sinh ra bé chứ?Mấy ngày nay tâm trạng của bé rất nặng nề, ngày thứ hai, bé liền quyết định làm một chuyện lớn. Đầu tiên là gọi điện thoại cho chú Thất, hỏi rõ ràng cụ thể chỗ ở của dì kia, bé liền nhờ tài xế đưa bé đi đến nơi đó, mặc kệ dì ấy có phải là mẹ của bé hay không, bé đều muốn đi xem, chú Thất cũng nói, ba đang cùng dì này ở chung một chỗ, coi như dì ấy không phải là mẹ mình, thì tương lai cũng có thể là mẹ mình.Bé càng nôn nóng muốn đứng ở trước mặt dì kia, kể từ sau ngày hôm qua,bé không thể nói rõ ràng cảm giác này là gì, chỉ phát hiện ra mình rất hồi hộp.Tiểu Gia xuống xe, ngỏ ý cám ơn chú tài xế, sau khi bé xoay người đi, tài xế lập tức gọi điện thoại cho An Diệc Thành. Tài xế vốn cho là Tiểu Gia chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, cũng không nói địa điểm cụ thể, chỉ là chỉ huy chú ấy đi phía trái rồi hướng phải, đến cuối cùng đã tới địa điểm, mới phát hiện có chút không đúng, lập tức thông báo An Diệc Thành.Tiểu Gia đối với nơi này chưa quen thuộc, vòng vo một lúc lâu cũng không có tìm được số nhà chú Thất nói, không có cách nào, không thể làm gì hơn là hỏi người khác, sau khi hỏi xong, lúc này mới bé đi tới tòa nhà bên kia, trong miệng nói thầm số nhà chú Thất thúc nói, đi theo một số người cùng nhau vào thang máy.Bé rất hồi hộp, không biết đợi lát nữa dì ấy có ở nhà không, bé cũng mơ hồ, không biết mình nên nói cái gì bây giờ . . . . . . Chú Thất nói ba đi công tác trở về, hầu như là cùng dì ấy ở chung một chỗ. . . . . .Ra khỏi thang máy, bé tìm được biển số nhà chú Thất nói, chính là xuống lượt thang đầu tiên , tuyệt đối không khó tìm. Nhưng bé lại hồi hộp, vẫn do dự, nhưng rốt cuộc vẫn chọn gõ cửa, một lần, hai lần. . . . . .Trình Vũ Phỉ ở trong phòng nghe được tiếng gõ cửa, nhưng cũng không quan tâm, nhà này đã cũ kĩ hiệu quả cách âm rất kém, chắc là tiếng gõ cửa của nhà bên cạnh vọng tới. Trình Gia Đống đã nói cho cô hay là sẽ từ chỗ học đi thẳng qua công ty kia, không ghé qua nhà, như vậy trong khoảng thời gian này cũng sẽ không có ai tìm cô.Tiếng gõ cửa vẫn chưa chịu dừng, vẫn tiếp tục vang lên, cô không ngồi yên được đành đi tới mở cửa thì thấy một người bạn nhỏ, bé đang mở to hai mắt nhìn mình, hình như vì cô đột nhiên mở cửa, động tác này lại dạo tới bé. Cô có chút áy náy, cô lại mở cửa trễ như thế này. Cô ngồi xổm xuống, nhìn diện mạo khéo léo bé trai này, “Người bạn nhỏ, con tìm ai?”Bé càng lộ ra sự khẩn trương, “Con tìm ba của con . . . . . .”“Ba con sao lại ở đây, có phải con gõ nhầm cửa hay không?” Cô chỉ có thể suy đoán như vậy.Bé liều mạng lắc đầu, không có tìm nhầm, bé chính là đến tìm cô, chính là chỗ này, bé mở to hai mắt lắc đầu bộ dạng đáng yêu vô cùng.“Con thật đáng yêu, con bao nhiêu tuổi rồi hả ?”Cô chỉ là vừa thuận miệng hỏi thì có người trả lời,“Sáu tuổi.”Trả lời câu này không phải là người bạn nhỏ đáng yêu, mà là từ An Diệc Thành đang trong thang máy đi ra, mặt anh sa sầm đi tới, Tiểu Gia ngơ ngác nhìn ba mình đang đi tới, “Ba.”Một tiến g ba này giống như một tiếng sét, khiến Trình Vũ Phỉ kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ. Nhưng An Diệc Thành không nhìn tới cô, một cái thôi cũng chưa từng nhìn qua, mà là ôm An Minh Gia rời đi, nhiều một giây cũng không muốn nán lại.Bọn họ cùng nhau đi tới thang máy, An Minh Gia phát hiện sắc mặt ba mình vẫn là rất u ám, ba không vui, bé thấy rõ ràng.Mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, bé mới dám mở miệng, “Ba tại sao nói dối, con rõ ràng đã bảy tuổi. . . . . .”

CHƯƠNG 29

Cho đến khi hai cha con họ đã rời đi thật lâu, Trình Vũ Phỉ vẫn còn đứng tại chỗ, cô hình như hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, có một đứa trẻ đứng ở trước cửa nhà cô, nói với cô bé tới tìm ba mình, mà đứa bé kia lại gọi An Diệc Thành là ba.

Một tiếng ba của đứa nhỏ ấy khiến trong lòng cô giống như có thứ gì đó bị vỡ nát ra, những thứ kia bị nổ tung từng mảnh vụn găm vào ngũ tạng của cô đau điếng, nó nổ tung chỉ trong một cái chớp mắt, hình như nó còn mang đến khí nóng, khiến tim cô không thể chịu nổi đựng nổi sức nóng đó, nhưng khó chịu nhất vẫn là tim cô, trừ chỗ đó những chỗ khác lại có phần nhiệt độ siêu thấp, vì vậy cực lạnh cực nóng tập trung cùng một chỗ, làm cô cảm giác một giây kế tiếp mình cũng sẽ té xỉu.

Cô còn là đứng ở nơi đó, vào giờ khắc này nếu có người thấy cô nhất định sẽ bị cô dọa, sắc mặt của cô bây giờ rất nhợt nhạt, thêm nữa thân thể ở đây cũng không ngừng run rẩy, cuối cùng cô cũng không chịu đựng được nữa thân thể trượt ngã xuống đất.

Một lúc lâu, cô mới phản ứng được, từ dưới đất đứng dậy, cô không nhớ nổi đã bao lâu mình không bị luống cuống như vậy rồi.

Đứa bé, sáu tuổi, con của An Diệc Thành.

Nếu như đứa bé của cô vẫn còn, vậy bé cũng đã lớn như thế, có thể gọi anh là ba, sau đó gọi cô là mẹ giống như vậy hay không? Có chút đau đớn, bởi vì quá đau, nên cũng không muốn nghĩ lại chuyện cũ, cô tựa hồ có thể tự nói với mình thật sự đã quên mất, nhưng không biết tại sao đến một thời điểm