Snack's 1967
Đẹp nhất chính là yêu em

Đẹp nhất chính là yêu em

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329451

Bình chọn: 8.5.00/10/945 lượt.

hân,

dũng cảm giúp nhóc ấy tìm mẹ.”

Kỷ Bách Hiên vừa nghe, không ngờ Nguyễn Ngộ Minh thật sự là đem chuyện này để ở trong lòng, rước lấy phản ứng lớn như vậy từ Tứ ca, không khỏi cảm thông vỗ vỗ bả vai Nguyễn Ngộ Minh , “Bớt đau buồn đi, em sẽ cúng bái nhan đèn cho anh.”

“Cho anh nhan đen làm gì, hay là cho anh đây vàng bạc sẽ hay hơn đấy.”

“Vậy được, em sẽ lấy thêm cho anh nhiều vàng bạc hơn, để cho anh ở dưới thoải mái hơn, tuyệt đối xứng đáng là siêu cấp phú ông.”

Nguyễn Ngộ Minh bày tỏ hết sức cảm động, nắm tay Kỷ Bách Hiên, chỉ còn thiếu hai hàng nước mắt nữa mà thôi, “Chúng ta quả nhiên là anh em tốt.”

“. . . . . .”

“Chuyện đó, trước khi cậu đốt vàng mã cho anh đây, cậu có thể đem quán bowling kia chuyển sang tên của anh được hay không?”

“. . . . . .”

Thật ra thì anh cũng cảm thấy không phải là quán bowling kia tốt, mà là đó là quán bowling lớn nhất thành phố, cái đó chữ “Nhất” đó nghe cao lớn biết bao nhiêu.

*********************************

Lần gặp mặt này, là Trình Vũ Phỉ chủ động gọi điện thoại, nhưng trong điện thoại An Diệc Thành trong chỉ nói là “Khó gặp” . Tâm tình của anh hình như chưa từng thay đổi, vẫn giống như trước đây, hoàn toàn khác với cô mấy ngày nay hàng đêm cô đều bị mất ngủ. Điều này khiến cô cảm thấy, tâm tình của mình vài ngày gần đây, giống như câu chuyện cười mà thôi. Chính xác là như vậy, cô sớm biết anh có một đứa con trai, nhưng đến khi gặp được, loại cảm giác đó, phức tạp được khó có thể diễn tả được.

Bọn họ đang gặp mặt nhau ở tòa biệt thự nhỏ, so với trước kia cũng không có bất kì sự khác biệt nào, chỉ là cô rất hồi hộp, căng thẳng không nói ra được.

Giống như trước đây bọn họ ăn cơm xong, liền cùng nhau đi lên lầu hai, chỉ là hôm nay cô hoàn toàn không có hứng thú tiến hành loại vận động trên giường, sau khi từ trong phòng tắm đi ra, cô cố nuốt lời nói vào trong, nhưng rốt cuộc lại nói ra, “Đứa bé hôm đó, là con trai của anh?”

Anh tựa vào cửa phòng tắm, nhìn xéo cô. Khoảng cách như thế này khiến cô có cảm giác, cô không rõ đó là gì, không thể diễn tả sự khó chịu đó.

“Ừ”

Hình như cô cười , rốt cuộc cô cũng đã bật cười, cô cũng không xác định nổi, “Bé con đó thật đáng yêu. . . . . . Là con trai ruột của anh hả?”

“Đúng vậy” ánh mắt anh không anh liền mắt đều không nháy mắt một cái phải trả lời.

Cô cắn môi, “Bé sáu tuổi. . . . . . Vậy mẹ bé đâu?”

Anh căng thẳng tránh ánh mắt của cô, hơn nữa loại này căng thẳng này cũng không giải thích được, anh cố ý trầm mặc một lúc lâu, “Cô nên biết tình hình gia đình của tôi lúc đó, cô cảm thấy dựa vào khi đó người như tôi, có phụ nữ nào nguyện ý đi theo tôi?”

Anh nói xong cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, lại khiến cô liên tưởng đến chuyện khác, “Là bởi vì mẹ bé bỏ đi, mẹ của anh lại đang bệnh, một mình anh mang theo đứa bé, vì vậy mà anh đã lựa chọn nghỉ học hay sao?”

An Diệc Thành tự giễu nở nụ cười, “Em kinh ngạc như vậy để làm gì, rất khó khiến người ta hiểu ra sao? Khi đó, tôi nghèo hai bàn tay trắng, không có gì cả, người phụ nữ kia chỉ đem đứa bé ném cho tôi…mẹ tôi vừa không có công việc, không thể làm gì khác hơn là cõng Tiểu Gia cùng nhau đi ra ngoài nhặt ve chai, Tiểu Gia lúc ấy sữa bột cũng ăn không nổi, sau đó mẹ tôi lại sinh bệnh nặng, lúc đi bệnh viện khám bệnh tiền cũng không có. Em nói, tôi không bỏ học thì tôi có thể làm cái gì? Chẳng lẽ tôi còn có thể ngồi ở trong phòng học hưởng thụ cái gọi là đực dạy dỗ, bỏ lại con tôi bất kể thế nào?”

Trên mặt anh ý châm chọc càng ngày càng đậm hơn, loại cảm giác vô lực đó, cho tới bây giờ anh vẫn còn có thể nhớ. Không phải bởi vì nghèo khó mà anh tự ti, mà vì nhìn mình mẹ mình yếu đuối một lúc sao phải lại ngất đi, nghe Tiểu Gia không ngừng khóc vì đói bụng, một khắc kia anh cảm thấy thống hận sự bất lực của mình vô cùng, lần đầu tiên bởi vì cảm giác nghèo khó chính mình sắp không tiếp tục kiên trì được rồi, cũng không biết mình phải làm thế nào kiên trì. Tuyệt vọng, khó chịu, khổ sở. . . . . .

Nhưng thời gian để anh chán chường khó chịu phát tiết cũng không có, đứa bé đang khóc, mẹ nằm ở trên giường cần người chăm sóc, ngay cả việc suy sụp anh cũng không được phép làm.

Anh cả đêm không ngủ được, chỉ có vào buổi tối, nhìn Tiểu Gia ngủ say, anh mới có động lực tiếp tục kiên trì, không dám nghĩ đến tương lai, không dám nghĩ đến ngày mai, chỉ có thể qua một ngày là đỡ một ngày, loại cảm giác khó chịu đó mỗi một giây đều là đau khổ, nhưng anh vẫn đi tới được trong hoàn cảnh như vậy.

Tất cả đều đi qua rồi, anh gắng gượng đi tới, cho nên mới đi đến ngày hôm nay.

Trình Vũ Phỉ khàn giọng, “Anh rất yêu đứa trẻ. . . . . .”

Giống như câu trần thuật, nhưng lại có chỗ hướng đến câu hỏi.

“A. . . . . .” Anh bất giác lên tiếng, “Cái này là em đang thương hại tôi sao?”

Cô cắn môi dưới, cô có tư cách gì đi thương hại anh . . . . .

An Diệc Thành cũng không đợi cô phản bác, “Em biết khi đó tôi đang suy nghĩ gì không?”

Cô nhìn anh, ánh mắt tối lại.

“Tôi nghĩ, một ngày nào đó, tôi muốn thăng tiến thật nhanh rồi xuất hiện trước mặt người phụ nữ kia, khiến cho cô ta thấy buông