
không nhìn thấu được tâm tình cô, lòng hơi bất an. Cứ tưởng cô sẽ cất giọng truy hỏi, nào ngờ chốc lát sau, cô nhoẻn cười nói: “Thảo nào.”
Thảo nào Đào Duyệt Hàm muốn gì được nấy.
Lương Viễn nghe vậy, càng thêm mông lung, hắn ta e dè gọi: “…An An.”
An An quay lại, nụ cười vẫn giữ trên môi: “Cảm ơn anh, Lương Viễn, bây giờ anh biến được rồi đó.”
“…” Lương Viễn sửng sốt, không ngờ cô lại qua cầu rút ván như thế!
“An An, tôi…”
“Tôi biết anh định nói gì.” An An giơ tay cắt ngang, đáy mắt hàm ẩn ý chân thành: “Lương Viễn, tôi và anh không thể đến với nhau. Anh rất tốt, nhưng tôi không thích anh, chúng ta chỉ nên làm bạn thôi.”
“Em không thích tôi, sao lại biết tôi tốt?” Lương Viễn kích động gấp gáp: “Em chưa đến với tôi, sao biết sẽ không thích? Em hãy…”
“Khỏi cần.” An An hiển nhiên chẳng còn lòng dạ nào muốn tranh cãi tiếp: “Lương Viễn, bây giờ tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Vả lại tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu anh không hiểu được, tôi cũng chịu. Tôi đi đây.”
Tuy cô nói vậy, nhưng chân vẫn đứng im. Lương Viễn bị cô từ chối thẳng thừng, lòng vô cùng đau xót. Song thấy cô lộ vẻ mệt mỏi, hắn cũng không muốn chọc giận thêm, bèn vò đầu bứt tóc vọt lên trước.
*
Về đến khách sạn đã tới giờ cơm chiều.
Mấy ông lớn của đoàn làm phim đã nghỉ ngơi chốc lát, bấy giờ đang đứng trò chuyện với anh em họ Lương, chuẩn bị cùng dùng bữa.
Những người còn lại túm năm tụm ba nói chuyện, Tập Mặc Nhiên cũng nằm trong số đó. An An gật đầu, mỉm cười với họ, định bước tới thang máy, song cô chợt dừng lại, xoay người đi tới trước mặt Lương Cảnh Phàm: “Lương tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Triệu Minh Nghĩa biết An An thuộc công ty Lương Cảnh Phàm, bèn gật đầu với An An, cất giọng ôn hoà: “Vậy hai người cứ tự nhiên.” Sau đó quay sang nói chuyện với người khác.
Hai người họ đứng cách mọi người một khoảng, Lương Cảnh Phàm biết cô chưa nguôi giận, bèn cất giọng thân thiết: “Có chuyện gì thế?”
Vẻ mặt An An vẫn lễ phép như khi nói chuyện với Triệu Minh Nghĩa, nhưng ngữ khí đầy lạnh nhạt: “Lương Cảnh Phàm, tôi muốn hỏi anh một chuyện. Nếu Đào Duyệt Hàm muốn cướp vai của tôi, liệu anh có thể cự tuyệt cô ta, dù chỉ một lần duy nhất thôi?”
“Sao em lại…” Lương Cảnh Phàm vô cùng kinh ngạc, An An chặn lời: “Anh trả lời tôi trước đã.”
Bề ngoài An An vẫn luôn tươi cười, trong mắt mọi người xung quanh, cô đúng là giống hệt một nhân viên ngoan ngoãn tiếp chuyện sếp, chỉ có mình Lương Cảnh Phàm thấy, đôi mắt cô càng lúc càng đậm ý cảnh giác.
Anh ta cau mày không đáp, tựa hồ hiểu ra tất cả.
Lương Cảnh Phàm mệt mỏi nói: “An An, Duyệt Hàm sẽ không làm chuyện đó, anh biết em muốn gì, sau này anh sẽ cố gắng bù đắp cho em. Anh cũng có chỗ khó xử riêng, em có thể thông cảm cho anh được không?”
“Anh thực sự biết tôi muốn gì?” An An rốt cuộc ngừng tươi cười, cô lạnh lùng nhếch môi, giương mắt nhìn thẳng vào Lương Cảnh Phàm, trong đôi mắt đẹp ánh vẻ quả quyết, khí thế bức người.
“Anh đâu có biết, nếu ban nãy anh gật đầu, thì sau này dù Đào Duyệt Hàm cướp bao nhiêu vai diễn của tôi, chỉ cần có một lần anh vì tôi mà từ chối,
tôi đều chấp nhận hết.”
Lương Cảnh Phàm chấn động, An An bấy giờ khác hẳn vẻ âu sầu lúc mới bước vào khách sạn, toàn thân cô lúc này toát đầy vẻ bình tĩnh tới đáng sợ. “Anh định kết hôn với Đào Duyệt Hàm phải không? Lúc anh do dự, lòng tôi đã quyết. Tôi nghĩ, dù cho người khác chửi tôi đê tiện, chửi tôi hèn hạ, tôi cũng chấp nhận. Tôi bằng lòng làm ả tình nhân xấu xa, núp dưới bóng người khác, chỉ cần anh dám thừa nhận anh yêu tôi, tôi đều chịu đựng được hết.”
“Thế nhưng tôi đợi mãi anh vẫn không trả lời. Cảnh Phàm, anh không thể vì tôi mà chịu thiệt chỉ một lần, vậy sao có thể mong tôi tiếp tục một lòng một dạ yêu anh đây?”
Lương Cảnh Phàm biến sắc, thấy cô điềm tĩnh như vậy càng hoảng sợ, anh ta định nắm lấy tay An An, nhưng e ngại mọi người xung quanh, đành chỉ có thể nhỏ giọng nói: “An An, em đừng kích động, Đào Duyệt Hàm sẽ không bao giờ đoạt vai của em đâu. Huống chi anh cũng chưa chắc đã kết hôn với cô ta, em bình tĩnh lại đi, dùng cơm xong anh sẽ tới tìm em, nghe lời anh nhé.”
An An nhướn mày, bật cười giễu cợt, rõ ràng tới mức khiến mấy người bên cạnh đều chú ý tới, còn Lương Cảnh Phàm thì giật mình thon thót.
Anh ta đã ở bên An An hơn một năm, từng chứng kiến những lúc cô nổi trận lôi đình, mỗi lần náo loạn như bão vừa thổi qua ấy kết thúc thì mọi chuyện cũng coi như xong. Chỉ sợ nhất những lúc tuy cô khó chịu, nhưng càng tỏ ra thản nhiên, tươi cười, mới là những lúc cô thực sự để bụng.
An An hình như chỉ thực sự tỏ ra như vậy có hai lần, khiến người ổn trọng vững vàng như Lương Cảnh Phàm cũng không biết đường nào mà lần. Cô mà đã quyết tâm, ai cũng không kéo lại được.
“Anh và Đào Duyệt Hàm kết hôn hay không chẳng liên quan gì tới tôi. Ngay từ đầu theo anh tôi đã biết, bất kể là Đào Duyệt Hàm hay là Vương Duyệt Hàm, người sau cùng kết hôn với anh chắc chắn không phải là tôi. Song dù anh kết hôn với họ vì mục đích gì, tôi cứ nghĩ ít nhiều anh cũng quan tâm tới tôi. Nhưng hôm nay nhìn anh do d