Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322530

Bình chọn: 10.00/10/253 lượt.

như một xác chết biết đi. Anh say rượu, anh trụy lạc, anh đứng bên lề vực thẳm, anh không còn là người đàn ông, một người đàn ông đúng nghĩa…

– Đủ rồi, thôi anh đừng nói nữa.

Phi nói:

– Cô ấy ốm yếu như vậy, nhưng rất tàn nhẫn. Mãi đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại vô tình như vậy, nhẫn tâm dồn anh xuống địa ngục như vậy.

Linh San bịt tai lại:

– Em đã nói đủ rồi, anh đừng nói nữa. Nếu anh nói nữa chứng tỏ Khâm Đồng vẫn còn sống trong tim anh, anh không quên được cô ấy.

Linh San đứng lên, nhưng lại loạng choạng suýt ngã. Phi ôm lấy San.

– Em làm sao thế? Linh San.

Linh San tựa vào ngực Phi.

– Em thấy không được khỏe.

– Vậy thì em nằm xuống, anh lấy cho em cốc nước nhé!

Linh San ôm chặt Phi.

– Em bây giờ không cần nước, em chỉ muốn hỏi anh một điều.

– Điều gì?

– Anh có đủ can đảm để tiếp tục chiến đấu không?

– Chiến đấu?

– Vâng, trong một cuộc chiến khác: lấy vợ một lần nữa…

Bằng Phi ngẩn ra. Chàng không dám tin những gì vừa nghe, nâng cằm Linh San lên. Khuôn mặt xanh xao của nàng không che được ánh mắt thẹn thùng và Phi cúi xuống.

Chương 11:

Ở nhà họ Lưu, một hội nghị khẩn cấp được mở rạ Sau cơm tối, mọi người đông đủ ở phòng khách. Vợ chồng ông Lưu, Linh Trân, Linh San và cả cậu Linh Vũ 16 tuổi cũng có mặt. Linh San ngồi tưạ ghế, cắn móng taỵ Ông Lưu chắp tay sau đít tới lui trong phòng. Linh Trân và Linh Vũ ngồi yên lặng. Không khí trong phòng yên lặng và căng thẳng. Cuối cùng bà Lưu lên tiếng trước:

-Linh San, con nghĩ kỹ chưa, quen nhau chỉ mới mấy tháng mà quyết định hôn nhân ngay, có vội vã lắm không.

Linh San ngước lên nói:

-Con nghĩ vấn đề ở đây không phải sớm hay muộn. Thời gian quen biết nhau lâu mà vẫn không cảm thông nhau được, thì cũng chỉ có nghĩa như không quen biết, nên con không quan trọng hóa vấn đề đó.

Ông Lưu suy nghĩ một chút nói:

-Con có biết là chuyện hôn nhân là một chuyện hệ trọng.

-Con nghĩ hôn nhân giống như cánh bạc lớn thì hơn!

-Thế là thế naò?

Linh San nhìn thẳng nàng trịnh trọng nói:

-Thưa cha! Cha cho không phải là như vậy ư? Lúc cha quyết định lập gia đình, có phải là cha đã đặt hết tương lai và hạnh phúc của mình và o canh bạc đó, và khi tham dự. Ai cũng muốn là mình sẽ thắng, nhưng rõ ràng là vẫn có người thuạ Con thấy cha với mẹ là những kẻ thắng, còn gia đình bác Cao lại những người thua cuộc, sự kết thúc của hôn nhân đòi hỏi quá điều kiện, bối cảnh và cuộc sống không thể ở hai hướng khác nhau, nếu hai người không nhìn về một phiá, thì sự kết hợp đó rõ ràng rất nguy hiểm.

Ông Lưu sửng sốt nhìn Linh San:

-Cha không ngờ con học ở đâu được cái thứ triết lý hôn nhân thế nàỵ Nếu biết hôn nhân là một cuộc mạo hiểm thì có ai bắt ta nhảy vaò đâủ

-Nhưng không lẽ ta biết nguy hiểm rồi ta lại không vaò cuộc:

Ông Lưu nói:

-Thôi được rôì. Con đừng dài dòng nữa, ở đây chúng ta đang thảo luận về cuộc hôn nhân của con cơ mà.

-Vâng

-Con có công nhận chuyện con định kết hôn với Bằng Phi là một việc làm nguy hiểm không?

-Thưa chạ Nói chuyện hôn là một việc làm mạo hiểm thì ai cũng vậy mà thôị Đâu phải chỉ với Bằng Phỉ Con thấy con kết hôn với Phi lại là điều ít mạo hiểm nhất.

-Tại saỏ

-Vì con yêu anh ấy!

Bà Lưu không dằn được chen vaò:

-Linh San, chuyện yêu nhau chưa hẳn là chuyện đáng tin cậy con hiểu chứ?

Linh San thành thật nói:

-Con hiểụ Con hiểu rất rõ điêù nàỵ.

Linh San như thấy quyển “Tạp ký Đồn g yêu” hiện ra trong đâù, rôì hình dáng cô Bùi, của Lục Siêu, của cô ca sĩ mặc áo vàng?..

-Trước kia con cứ tưởng khi đã yêu nhau là sẽ gắn bó nhau suốt đời, nhưng bây giờ con đã hiểu tình yêu có thể thay đổi, có thể mang đến sự đau khổ cho cả hai, khi yêu phải tin nhau, phải bồi đắp mãi như chăm sóc cho một nụ hoa nó cần có ánh sáng, cần nước, cần phân bón, cần phải diệt cỏ.

Bà Lưu thở ra:

-Mẹ thấy sự hiểu biết của con về tình yêu hơn hẳn cha mẹ

-Chị Linh San ơi chị nói năng gì lộn xộn quá? Em muốn hiểu thật đơn giản, có phải chị muốn làm dì ghẻ của Sở Sở không?

Linh San bàng hoàng:

-Cũng có thể nói như vậỷ

-Vậy thì em không cần đánh cá, cũng biết là chị sẽ thuạ

-Tại sao em nói vậỷ

Linh Vũ nhún vai nói:

-Ðơn giản thôị Chị bảo hôn nhân là một canh bạc, nhưng canh bạc của người ta chỉ là một người đàn ông với người đàn bà, đàng này với chị lại có một con nhỏ quỷ chen vaò?

Linh Trân vỗ tay lên bàn:

-Linh Vũ nói đúng đấy Linh San ạ. Có thể em sẽ đóng tròn vai người vợ tốt, nhưng chị không tin là em sẽ đóng đạt được vai trò làm mẹ

Linh San bối rối:

-Nhưng bé Sở Sở rất yêu em.

LinhTrân nói:

-Cái đó không quan trong. Em đã từng học qua môn tâm lý trẻ con, hẳn em cũng biết mấy đứa trẻ Mất mẹ ngay từ nhỏ Là những đứa bé khó dạy nhất, bây giờ em đóng vai trò của một người dì, một người thầy thôi thì nó rất nghe lời em. Nhưng khi em đã trở thành dì ghẻ của nó thì nó sẽ coi em như kẻ thù, em có tin điêù đó không?

Linh San càng bối rối hơn:

-Chị, lập luận của chị khiến cho không ai dám đóng vai kế mẫu, chị không nghĩ là những đứa như vậy mới cần tình mẹ nhiều hơn ư?

Bà Lưu chậm rãi:

-Tình mẹ thật sự và tình cảm của kế mẫu


Polly po-cket