XtGem Forum catalog
Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322463

Bình chọn: 9.5.00/10/246 lượt.

ium và những hóa chất khác, được dùng để đúc ra một loại hợp kim, hợp kim này được tạo thành bởi hai kim loại khác nhau, nhưng lại cho ra sản phẩm đồng chất. Cháu nghĩ chaú với Linh San như hợp kim đó, không có gì chia cách chúng cháu được.

Ông Lưu chăm chú nhìn Bằng Phi:

-Cậu là một thợ đúc điêu luyện, một kỹ sư một lãnh đạo thành công của xí nghiệp nhưng chưa hẳn là một người chồng thành công đâu nhé.

-Cháu tin là lần này cháu sẽ thành công. Xin bác hãy tin cháụ

Rồi mùa mưa trôi quạ Xuân đến, nắng ấm chói chang, gió nhẹ. Hoa nở và mây cườị Bầu trời trở nên rất đẹp. Ở nhà Linh San, Bằng Phi được mệnh danh là con người thép. Từ ngày lên nhà máy của Phi, ông Lưu đã thay đổi quan điểm.

-Anh có biết cha đến nhà máy anh với mục đích gì không?

-Ðể bắt anh hứa không đeo theo em.

Linh San cười tươi như trời xanh:

-Vậy là anh lầm. Cha em đâu ấu trĩ đến mức như vậỵ Cha đến đó chỉ để tìm hiểu con người thật của anh.

-Hèn gì.

-Hôm nào rảnh, em cũng bắt chước cha đến đấỵ

Bằng Phi có vẻ suy nghĩ

-Em không nhớ ư? Lúc mới quen em khôgn lâu, anh đã định đưa em đến đấỵ

Linh San nói và nhớ tới buổi tối hôm ấy, vì một lời của nàng. Bằng Phi đã thay đổi mục đích quay đầu xe thật gấp trên xa lô.

-Vâng, tại sao thế?

Phi thành thật:

-Bấy giờ tinh thần của anh đang xuống thấp. Anh thấy mình yêú đuối hẳn trước mặt em. Anh nghĩ, hay là đưa em đến đấy có tinh thần hơn không?

Linh San nhìn Bằng Phi cười lắc đầu

-Sao em lại lắc đâù.

-Em thấy anh giỏi quá, thép cứng như vậy còn đú c được, còn em chỉ là một tảng băng nhỏ thôi mà không phá tan, em chẳng làm gì được hết.

-Em đã lầm rôì em đã làm được nhiều thứ

-Làm gì?

-Anh chỉ đúc được sắt thép, còn em, em cải tạo được con ngườị Đừng để ý chi đến tảng băng cỏn con, chỉ một lúc naò đó, nó sẽ tan mất.

-Lấy đâu được niềm tin đó?

-Em đã cải tạo được anh, thì núi băng nhỏ kia nào có nghĩa lý gì?

-Anh nói như thật.

Cả hai nhìn nhau cườị Họ cười thoải máị Tiếng cười lớn đã đánh thức bé Sở Sở.

Từ trong phòng riêng với chiếc aó ngủ, chân trần, nó bước ra phòng khách, thấy cha và Linh San đang tựa người vào nhau cười, nó sụ mặt

-Hai người làm gì mà cười vui vậy

Linh San giật mình, đứng dậỵ Mây đen vưà xuất hiện, nắng đã tắt. Nàng cố nở nụ cười gượng.:

-À! Sở Sở dấy ư? Xin lỗi, dì đã làm bé giật mình thức dậy, nào dì đưa con trở lại giường nào, không con bị lạnh.

Bé Sở Sở trừng mắt:

-Tôi không cần dì, tôi cần chạ

Bằng Phi nhìn con.

-Ngoan nào, hãy nghe lời dì, vào phòng ngủ đi, con lớn rồi sắp vào lớp một rồi không lẽ ngủ còn phải có người dỗ ư?

Bé Sở Sở bước tới trước mặt Bằng Phi, nó nhìn chạ

-Con cứ nằm mơ mãị Giấc mơ kinh khủng lắm con sợ.

-Con thấy gì naò?

Nó nói giọng rõ ràng:

-Con mơ thấy mẹ. Con thấy mẹ con rất đẹp, mẹ mặc áo trắng có dính sao lấp lánh. Mẹ giống như bà tiên vậy đó, mẹ ôm con và hát, hát bài “Con gái yêu” giọng của mẹ rất haỵ

Bằng Phi ngạc nhiên

-Giấc mộng đẹp như vậy sao con cho là kinh khủng?

Mắc Sở Sở long lạnh giọt lệ:

-Nhưng mà … nhưng mà …mẹ đang hát ru con thì nữ yêu tinh xuất hiện, nó có tóc dài, móng tay nhọn nó bắt mất mẹ. Rôì nó đánh con, mắng con chửi con. Nó còn tự xưng là dì ghẻ của con nữả

Mặt Bằng Phi đổi sắc, nhìn bé Sở Sở nghiêm giọng:

Ai dạy con những điều đó hả?

Sở Sở cúi xuống, chụp lấy đùi cha, như cầu cứụ Nó oà lên khóc:

-Cha ơi, cha không yêu con nữa phải không? Cha không cần con ư? Cha, con yêu chạ Con yêu cha mà sao cha không yêu con?

Bằng Phi bối rối cúi xuống bồng bé Sở Sở lên, nó vội vòng tay qua cổ chàng hôn lên mặt chàng liến thoáng.

-Cha, cha đừng có vợ bé nha, con không muốn có dì ghẻ, con cần cha, con sẽ chăm sóc cho chạ Con không ngủ được vì con sợ.

-Ðược rôì.

Bằng Phi có vẻ khuất phục, chàng bế nó về phòng, một mặt quay lại nhìn Linh San an ủị Linh San thấy lòng đau thắt. Nhìn theo dáng hai cha con, nàng chợt thấy cô đơn vô cùng. Bé Sở Sở nằm trên vai chàng nũng nịu:

-Cha ơi, con buồn ngủ quá hà?

Bằng Phi nghĩ, mang con bé vào phòng cho con bé ngủ xong mới tính. Chàng đặt bé Sở Sở xuống giường định lui ra, nhưng con bé vẫn quàng ôm cổ chàng nó tròn xoe mắt nhìn chàng cười, rồi nói chuyện mãi một lúc thật lâu, đợi nó nhắm mắt chàng mới đứng dậy định bước ra thì nó lại hớt hảị

-Cha ơi, cha đừng đị Cha đi là yêu tinh sẽ đến ngay!

-Nói bậy, làm gì có yêu qúai

Sở Sở ngáp dài vẫn cố nói:

-Nhưng có “bà ngoại chó sói”

-Cái gì “bà ngoại chó sói”?

Bằng Phi không hiểu lắm về nhân vật cổ tích. Sở Sở mệt mỏi giải thích:

-“Bà ngoại chó sói” trong bé khăn quàng đỏ đó. Bà rất ngọt ngào nhưng tối đến lại ăn thịt người nhai ” ạo rạo” vậy đó?

Rồi con bé cũng ngủ. Bằng Phi đứng dậy vội vã bước ra ngoaì khép cửa lại, chàng bước nhanh ra phòng khách, nhưng thấy ghế trống trơn. Không còn bóng người, nhìn quanh phòng khách vắng tanh. Trên bàn, dưới tách trà, có mảnh giấy nhỏ. Trên đó chỉ bốn chữ thật to:

-“Yêu tinh đã về”

Bằng Phi sững sờ. Nhìn đồng hồ. Đã 11 giờ khuya, nhưng Phi không yên tâm. Chàng quay số điện thoạị Người tiếp maý là Linh Trân:

-Anh Phi đấy ư? Em gái tôi đã ngủ rôì.

-Tôi muốn nói