
chuyện với cô ấy
Linh Trân bông đuà:
-Nó vưà ở nhà anh về mà? Chuyện gì mà noí mãi không dứt? Thôi được rôì đợi tí tôi gọi chọ
Mấy giây sau, người tiếp máy vẫn là Linh Trân:
-Linh San nói, có chuyện gì mai nói, bây giờ nó buồn ngủ qúạ
-Ngủ ư?
-Vâng, nó nói nó mới giật mình dậỵ Ban nãy nó vưà trải qua một giấc ác mộng. Nó mơ thấy nàng tiên quyết đấu với nữ yêu tinh. Trận chiến long trời lở đất. Nó nói sao tôi kể lại vậỵ Tôi hoàn toàn không hiểu gì hết.
Và điện thoại cắt, Bằng Phi ngồi xuống ghế, lấy thuốc ra hút. Suy nghĩ rồi quay lại số. Bên nhà ông Lưu, tiếng máy lại reọ Linh Trân nhét ống nghe vaò tai Linh San.
-Cái ông thợ đúc thép của nhà ngươi lại kiếm chuyện, ngươi trực tiếp nói đị Tao không muốn làm trạm liên lạc nữa đâụ
Linh San cầm máy một cách bất đắc dĩ. Bên kia đầu máy là tiếng thở dài của Bằng Phi
-Linh San, em giận anh ư?
Nỗi chua xót dâng lên trong lòng, Linh San nghẹn ngaò:
-Không có.
-Em đừng dốị Ra đây một chút đi, anh cần gặp em
-Bây giờ ư? Anh có điên không? Em đã đi ngủ rôì.
Giọng của Phi thật nhẹ:
-Chúng ta sẽ cùng đi dạo
-Anh có biết mấy giờ không?
-Biết chứ
Phi nói, yên lặng. Linh San tưởng Phi đã cúp maý nhưng giọng của chàng lại vang lên:
-Tối nay trăng sáng đẹp như trăng trong bài h’at của em, chúng ta thưởng trăng chứ?
Linh San đặt ống nghe xuống, tung chăn dậy nàng bước tới ghế lấy quần aó thay vaò. Linh Trân tròn mắt:
-Em làm gì thế?
-Ði dạo một chút.
-Em có điên không? Chị thấy không chỉ em điên mà cả tay thợ đúc thép của em cũng điên rôì.
Linh San chỉ cười rồi bước ra ngoàị
Phi đã đứng sẵn ở cầu thang chờ Linh San, Linh San lẩm bẩm
-Quỷ ma đành khuất phục
-Em nói gì thể
-Em là yêu tinh, mà yêu tinh là ma quỷ, anh đã khống chế được ma quỷ. Em đã không chịu nổi sức cám dỗ của anh, có phải tay ấn của anh cao hơn không?
-Nghĩa là anh là chúa ma quỷ ư?
-Vâng có thể là đệnh mệnh là như vậy
Họ xuống lâù, bước ra sân, tắm dưới ánh trăng thật sáng. Trăng qúa đẹp. mặc chuyện ma quỷ yêu tinh, núi băng, được cạnh Phi thế này Linh San thấy hạnh phúc lắm rôì. Có lẽ đệnh mệnh muốn thế. “hạnh phúc” thế này sao giống như bóng hình trong nước hồ vậỷ Đẹp, sống động, hấp dẫn nhưng lại không thật. Trên cõi đời này có ai là người giữ được hạnh phúc như bóng nước kiạ.
Buổi chiều hôm ấy khi vưà tan học Linh San xách cặp ra khỏi cổng mẫu giáo nàng chợt ngạc nhiên Nhiếp Sanh đang đứng cạnh hành lang chờ. Linh San thấy bứt rứt. Mấy ngày qua, nàng như quên hẳn Nhiếp Sanh. Cuộc sống bên cạnh Bằng Phi đầy ắp niềm vui, mấy lần Sanh hẹn gặp, Linh San đều từ chốị Hôm nay, Sanh lại đến cũng đứng đoợi nàng tan lớp đi rạ Linh San bước tới, nhưng đột nhiên Linh San không tin vào mắt mình nữạ Sau lưng Sanh là một người đàn bà trẻ, rất đẹp. Aó nhung trắng, dây lưng cà phê sữa, đẹp như tiên.
Người đàn bà không bao giờ Linh San quên được: cô Bùị
Nhiếp Sanh bước tới, nói như giới thiệu
-Linh San, em không quên chị Bùi chứ?
Đạ.
Linh San nhìn Khâm Đồng bối rốị Nhiếp Sanh đã quen thân với Khâm Đồng từ bao giờ? Điều đó cũng dễ hiểu thôị Đêm Noel, bắt đầu từ hôm ấy chăng? Có thể như vậỷ Nhưng tại sao họ lại hẹn nhau đến đâỷ Đến trường mẫu giáo Bé Ngoan nàỷ Đến ngay nhiệm Sở của Linh San? Một sự trùng hợp hay cố ý? Linh San đứng đối diện với Khâm Đồng, nàng cảm thấy lạnh ở sau lưng:
-Chị Lưủ ..tôi có thể gọi chị Là Linh San được chứ?
Linh San vẫn hồi hộp:
-Vâng. Em nhớ là hôm Noel, chúng ta đã rất thân nhau rôì.
-Vâng.
Khâm Đồng đưa tay hất mái tóc dài ra sau, để lộ cánh tay trắng nõn. Dưới ánh nắng chiều, Khâm Đồng đẹp hơn hẳn buổi tối Noel. Vẫn không trang điểm, chỉ một ít son môi, ánh mắt thật quyến rũ thóang một chút buồn.
-Chị có nhớ hôm đó chị đã say khướt ư?
-Có lẽ hôm ấy trông tôi buồn cười lắm!
Linh San nghĩ chắc chắn Khâm Đồng đến đây không phải để thảo luận chuyện say hôm ấỵ Khâm Đồng nói:
-Không, hôm ấy trông chị rất dễ thương. Chúng ta đã nói với nhau rất nhiềụ Chị nhớ chứ?
-Không nhớ
Linh San lắc đầu, hơi lo lắng. Không biết hôm ấy ta có nói gì không? Nhiếp Sanh chen vào:
-Chị Khâm Đồng, chị nói là nhờ tôi đưa chị đến gặp Linh San, để tìm một đứa bé, con gái của người bạn?
Tim Linh San đập manh, mặt đổi sắc. Nàng nhìn Nhiếp Sanh và hiểu ngay Sanh chưa biết gì cả. Chuyện rồi sẽ đến và đã đến. Linh San quay lại nhìn Khâm Đồng. Không biết Khâm Đồng nghĩ gì, nhưng dù sao ta cũng phải đối diện với sự thật
Linh San nói:
-Chị Khâm Đồng, đứa bé chị muốn tìm học lớp sáng, bây giờ chị không thể gặp nó đâụ Vả lại vấn đề này phải suy nghĩ kỹ. Chị định thế nàọ.chị biết nó là … ….
Khâm Đồng cắt ngang:
-Tôi biết, nó là con gái của người bạn thân nhất của tôị Mẹ cháu đã chết, tôi chỉ muốn gặp mặt nó thôị
-Tại sao đột ngột chị muốn gặp nó? Nếu tôi không lầm thì ….người bạn của chị đã qua đời lâu lắm rồỉ
Khâm Đồng nhìn Linh San. Đôi mắt đen nháy có hàng mi cong tuyệt vời kia thóang buồn. Cái buồn càng làm cho người đàn bà đó đẹp hơn, dễ thương hơn.
-Vâng. Có lẽ vì tôi mơ ước, cũng có lẽ vì ngày càng lớn tuổị..Ồ không Linh San …..Tôi không thể giấu cô. Tôi rất muốn g