The Soda Pop
Định Mệnh…

Định Mệnh…

Tác giả: Thiên Dực

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323253

Bình chọn: 9.00/10/325 lượt.

ộc Kiêu hồi hộp thúc giục bên người.

– “Muốn thì ngươi mau mau kiếm người thành thân rồi thay thế hai người họ làm đi” nàng liếc mắt khiến Độc Kiêu khiến hắn giật mình

– “Im lặng coi, khúc gây cấn kìa” Nhược Bình khều khều tay áo nàng

– “Làm như nàng chưa từng trãi qua vậy” Lãnh Thiên mặt đầy hắc tuyến, hắn không thích Nhược Bìnhmình nhìn thân hình lõa lồ của nam nhân khác dù cho người ta đã cò thê tử.

– “Ngươi không xem thì nhích ra cho ta xem” Nhược Bình đẩy Lãnh Thiên nhích sang một bên.

– “Bình nhi, muội chiếm chỗ quá đấy” Hiên Viên Tuyệt tức khí vì bị chiếm chỗ bèn đưa tay đẩy đầu Nhược Bình vào ngực Lãnh Thiên.

Mọi người đấu đá nhau cho đến khi…

“Rầm”

Cánh cửa phòng gãy làm đôi và cả đám ngã nhào trên sàn nhà. Bên trong hỉ phòng, Độc Nhẫn nhanh chóng vơ chiếc chăn đắp hờ lên người Họa Tâm, mặt đầy hắc tuyến nhìn lũ người dám cư nhiên phá việc tốt của hắn.

– Áck! Không việc gì! Tò mò chút thôi, hai người cứ tiếp tục nhé.

Nói rồi cả bọn kẻ dùng chân chạy, người dùng khinh công phóng đi mất hút để lại cho hai nhân vật chính một lố hắc tuyến trên đầu cùng căn phòng hỉ chẳng còn nguyên vẹn.

tối đó

_nào, Độc Kiêu….hic….chúng ta cụng 1 ly…..híc_nàng là đang cùng Độc Kiêu uống rượu mừng cho đôi vợ chống mới cưới

_um….hic…cụng ly…

_hic….tửu…hic…tửu lượng của ngươi …hic…cũng khá nha

_hic…..cô nương….quá….hic,,,,quá khen rồi…hic….cô nương….cũng….hic…..cũng không kém mà….hic

_thêm 1 ly nữa….hic……vì những người….hic…độc thân như chúng ta…hic…

_đúng….vì những người…hic…độc thân như chúng ta…hic

ực…ực….1 ngụm uống cạn ly rượu, lúc này 2 ngwofi đã hoàn toàn gục hẳn. nàng trước khi chìm vào giấc ngủ còn lẩm bẩm

_hic….thối nam nhân….hic…ta không cần ngươi…hic….nhưng xa ngươi ta thật sự thấy nhớ…hic…ta yêu ngươi??? Chương 29Sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng ra khỏi những ngọn núi trùng trùng điệp điệp đằng xa nàng đang cước bộ trong vườn thì chợt thấy Ngạn Hoa từ trong phòng bước ra_hahahaahahaha, chào công chúa ah_nàng cười đểu_ngươi, tránh xa ta ra, thứ nha hoàn thấp kém– Cái thứ công chúa gì mà đi thất thân với một tên chặt cũi còn lớn tiếng lên giọng với ta sao?– Ngươi tưởng ngươi là ai ở đây chứ? Dù sao đi nữa thì ta cũng là thê tử của nhị vương gia được hoàng thượng sắc phong đấy.– Thê tử thì ngươi cũng chỉ là thiếp mà thôi trong khi đêm tân hôn lại lên giường với thuộc hạ của phu quân mình. ta khinh, ta khinh, phi, phi ,phi– Ngươi…– Ta thì sao? Ta đẹp quá hả? Khỏi cần ngươi bàn tới bởi gặp ai cũng nói ta thế hết.– Nhiều lời. Thứ a hoàn như ngươi mà giở giọng với ta sao? Còn không mau vào nói vương gia có ta cần gặp.– Thứ nhất, ta không phải a hoàn vương phủ để ngươi sai bảo. Thứ hai, ta là khách của nhị vương gia cùng nhị vương phủ nên xem ra ta còn quan trọng hơn một hạng thê thiếp thất sủng như ngươi. Và cuối cùng rằng đêm qua hai người họ phải hoạt động về đêm rất mệt mỏi nên không thể ra nhìn mặt ngươi.– Ngươi…– Ta sao? Lại đẹp nữa hả? Quá nhàm chán!– Ngươi thật vô sỉ.– Ta vô sỉ cũng chẳng bằng cái hạng ti bỉ như nhà ngươi. Đừng tưởng ta không biết Huyết Xuân Ái Bình tỷ trúng là do ngươi hạ độc.lúc ở Bạch Vân quốc, Bách Chiến đã cung cấp thông tin điều tra được cho nàng, nàng sang đây cũng là vì chuyện này 1 phần ah– Ngươi… ngươi nói cái gì ta không hiểu?– Hừ! Giả điên hay lắm. Để thử xem lúc tỷ phu ta biết thì sẽ như thế nào đối đãi với ngươi.– Ngươi rốt cuộc là ai?– Ta là tác giả, à không độc giả, mà cũng không, nói chung là người chế ra thứ độc đó đấy và ngươi đã mua nó tại tiệm thuốc Sinh Tử của doanh thương Đồng tiền hạnh phúc– Ha ha ha… Vậy chẳng phải kẻ đầu sỏ chính là ngươi sao?– Là ta thì sao? Ít ra ta còn là người giải dược cho Bình tỷ.– Hừ! Thì ra ngươi chính là kẻ đã giúp ả tiện nhân đó sống sao?– “Thì ra ngươi chính là kẻ đã xém hại chết nương tử của ta” Lãnh Thiên hùng hùng hổ hổ bước ra khiến Ngạn Hoa bất tri bất giác run lẩy bẩy lùi về sau một bước còn nàng thì chỉ đứng im cười giễu cợt.– Vương… vương gia. Thần thiếp…– Người đâu? Lôi ả ta tống vào nhà giam đợi xét xử.– “Vương gia, ta cũng là thê tử của ngươi được hoàng thượng ngự ban, là công chúa Phùng quốc. Nếu ta xảy ra chuyện gì thì phụ hoàng cũng không để yên cho Lãnh quốc đâu” Ngạn Hoa trong cơn họan nạn vẫn còn đủ tỉnh táo giở giọng uy hiếp Lãnh Thiên khiến hắn đã giận nay còn tức hơn.– “Ta nói cho ngươi hay” Lãnh Thiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm thon gọn của Ngạn Hoa bóp chặt khiến ả sợ hãi run lên, lần đầu tiên ả thấy Lãnh Thiên hung bạn, lãnh khốc đến như vậy “Kẻ nào dám đụng đến nương tử của Độc Lãnh này cũng rất khó sống đừng nói là hoàng đế vua ngươi. Ngươi đã là thiếp của ta thì ngoan ngoãn chịu sự trừng phạt của một kẻ thê thiếp dám hạ độc vương phi đi. Ngoài ra thì ngươi nghĩ rằng Phùng quốc các ngươi có khả năng gây khó dễ cho ta sao? Chưa kể là việc ngươi chết rục trong nhà giam có lọt ra ngoài hay không nữa”– “Ngươi… ngươi… là ác quỷ. Không phải người” Ngạn Hoa nức nở trong nỗi sợ hãi khi đối đầu với Độc Lãnh chứ không phải là Lãnh Thiên.– “Ha ha! Ta vốn là ác quỷ duy chỉ khi ở bên cạnh Bình nhi