
o tôi gắp cả hai con cho em mà.
– Trời ơi nhìn cái mặt thầy lúc đấy kiểu chỉ gắp một con thôi cũng đủ để thầy đập cả cái máy đó ra rồi ấy.
Nghe nó nói xong anh cũng chỉ cười. Công nhận là lúc ấy anh chỉ muốn phá tan cái máy ấy ra. Một cơn gió thổi qua, nó đang đi thì dừng khựng lại rồi co rúm người. Anh Quân khoác vai nó đi tiếp rồi hỏi.
– Thế nào, giờ thì còn thích mưa nữa không hả.
– Vẫn thích.
– Cãi cùn thật.
– Em chạm được vào mưa nhưng không thể đem nắng cất vào hộp. Mưa thì ban đêm cũng có thể rơi nhưng nắng thì em chỉ có thể thấy lúc ban ngày. Nắng sẽ bỏ em một mình, còn em thì không thích một mình.
– Đồ ngốc. Nắng ấm, còn mưa lạnh. Mưa làm em lạnh em vẫn thích à?
– Kệ em.
– Đồ dở hơi. – Anh nói nhỏ.
– Có thầy dở hơi ý. – Nó gào rõ to rồi lườm anh một cái thật lâu.
Anh vẫn đi, vừa đi vừa cười. Một làn khói trắng bay nhẹ rồi tan ra trong những giọt mưa lạnh buốt. Đây không phải mưa đầu mùa nhưng từ cơn mưa này mà một mùa mới sắp bắt đầu, từ con mưa này anh mới biết anh yêu nó nhiều như thế nào. Một nó bướng bỉnh, một nó trầm lặng, một nó hay cười, chỉ cần nó là nó, sống thật với bản thân, thế là đủ.
CHƯƠNG 25: MẮC KẸT
Những ngày cuối năm dường như trôi nhanh hơn một chút, nhưng như thế không có nghĩa là không khí lớp học sẽ sôi động hay náo nhiệt gì gì đó. Tết sắp đến, là học sinh thì chẳng đứa nào có tâm trạng học hành, đầu óc bây giờ chỉ toàn tính toán xem tết này đi chơi đâu, tóc tai thế nào, mua đồ gì để diện tết ..bla…bla…bla… Tâm lí học sinh thế đấy nhưng nhà trường nào có thấu hiểu, mặc dù học sinh thì chán nản với đống kiến thức khó nhai nhưng một đống kiểm tra thì cứ dồn tới tấp, học sinh đã oải lại càng oải hơn. Thôi được rồi, thực ra là tôi thấy oải. Tại sao tôi lại thấy thế ư? Lí do thì như đã nêu ở trên cộng thêm cái đống bài tập cao chót vót mà Anh Quân dùng để “trói” tôi ở một góc phòng anh, đến bộ trưởng bộ giáo dục trông thấy còn ngán chứ đừng nói gì tôi. Lại nhắc Anh Quân, tôi lại nhớ tới hôm anh đưa tôi đi chơi. Lúc về đến cửa nhà, tôi chào tạm biệt anh rồi sau đó định quay vào nhà thì anh đã kịp nắm lấy cổ tay kéo tôi quay lại. Bất giác tôi thấy cổ, hai má và hai tai mình nóng lên, tim đập nhanh hơn, tôi có nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua đôi mắt trong veo của Anh Quân. Phải mất mấy giây tôi mới thấy anh trầm giọng nói.
– Chốc nữa vào nếu mẹ em có hỏi thì bảo là em sang nhà tôi để giúp một tay nhớ chưa.
– Tại sao ạ?
– Nếu em còn muốn được đi chơi thì cứ thế mà làm, đừng hỏi nhiều.
– À… em biết rồi nhớ… – Tôi khẽ à lên.
– À với ồ cái gì đồ dốt, thế có muốn đi chơi nữa không?
– Nếu đi nữa thì thầy lại gắp thú bông cho em nhớ?
– Em mơ à. Hôm nay là tôi đền cho hôm Noel thôi, liệu mà học hành cho tốt vào. Mà hôm nọ tôi ngó sổ điểm của thầy Tuấn rồi, môn vật lý của em dạo này tệ hại quá đấy nhé. Bây giờ các tối lại sang nhà tôi kèm cho, biết chưa.
– Ơ…ơ..
– Ơ với ờ cái gì, tôi nói rồi đấy, kệ em.
Và đó là toàn bộ lí do để tôi ngồi ở đây còn anh thì ngồi ở bàn làm việc, nghe tai phone với vẻ mặt khoái chí ngồi đọc báo. Ôi cái sự học đời tôi…
Tôi tính tính toán toán cặm cụi nháp lên nháp xuống rồi lại gạch gạch tẩy tẩy, khổ cực như thế mà con mèo béo không thương thì thôi mà lại còn nhảy vào chen ngang. Nheo từ đâu chạy vào nhảy tót lên đùi Anh Quân rồi nằm gọn trong đó, nghêu ngao vài tiếng rồi trèo phắt qua chỗ tôi ở góc phòng, con mèo béo nghịch ngợm, vờn vờn mép giấy rồi thừa lúc tôi đang mải mê với đống từ trường cảm ứng gì gì đó mà cào nát tờ bài làm của tôi không thương tiếc.
– Giời ơiiiii – Tôi gào lên – Con lợn nàyyyyy
– Nó là mèo! – Anh Quân bình thản.
– Mèo gì mà ngu như lợn, đã thế còn hay phá hoại nữa.
– Mèo của tôi để em mắng nhiếc thế hả?
– Là em tìm thấy nó chứ.
– Thế bây giờ ai mới là người bỏ công ra nuôi nó hả? – Anh vẫn ung dung nhìn vào màn hình.
Tôi cứng họng, ôm cả cục tức lườm con mèo rồi chỉ tay ra cửa, miệng nói thật nhỏ để anh không nghe thấy.
– Biến. – Tôi trừng mắt với con mèo thì thầm.
Nhưng nó không biết sợ là gì, như thể hành động của tôi là đang trêu đùa nó vậy. Con mèo béo vểnh hai bên ria mép ngửa mặt ưỡn ngực lượn qua lượn lại trước mặt tôi một cách kiêu hãnh rồi sau đó hếch cái mông lượn ra phía ngoài cửa, mặt vẫn ngoái về phía tôi để trêu tức. Nó vẫn hếch cái mặt lên trông rất đáng ghét và rồi đập mặt vào cửa, khiến cho cánh cửa đang mở toang hơi khép lại, để lộ một mảng tường phía sau. Tôi thấy con mèo đáng ghét đó bị đập mặt thì cười hả hê rồi ngay sau đó bản thân mình cũng đần mặt ra khi nhìn thấy bức tường phía đằng sau cánh cửa. Bức tường đó dán đầy những mảnh giấy nhớ, những mẩu giấy xanh xanh hồng hồng chi chít chữ dán đầy trên tường. Tôi cứ tưởng anh phải gỡ hết những mẩu giấy đó xuống nhưng anh không làm thế mà hình như anh còn dán thêm lên đó. Là những lịch báo giảng, là những kiến thức mà tôi còn thiếu sót, là những điều tôi chưa được học.
– Em cứ tưởng thầy bóc hết ra rồi chứ.
– Gì cơ?
Lúc bấy giờ anh mới gỡ tai nghe mà quay lại chỗ tôi đang đứng, đôi lông mày hơi nhướn lên, đáy mắt c