
cách khác, Băng là một cô gái có thể khiến ông ta thay đổi quan điểm sống của mình.
Cả hai người đứng im nhìn mặt trời lặn, đứng im hít thở không khí trong lành và lắng nghe nhịp đập trong trái tim nhau.
Họ là hai kẻ mới quen, tuy đã là vợ chồng nhưng họ còn xa lạ hơn cả bạn bè.
Họ cần thời gian, cần kỉ niệm, cần kí ức mới hiểu thấu, và mới tạo nên một cuộc hôn nhân vững bền, nếu không họ sẽ sớm làm khổ nhau và sớm chia lìa.
Khi mặt Trời đã hoàn toàn khuất bóng, nhà nhà lên đèn, phố xá đèn điện sáng trưng, hai người mới hoàn hồn.
_Xuống dưới nhà thôi.
Ông ta bừng tỉnh bảo Băng.
_Vâng.
Băng ngoan ngoãn đáp.
Nếu Băng biết mình đang nói gì, có lẽ Băng sẽ hối hận mãi không thôi.
Băng hối tiếc vì phút giây êm đẹp này trôi qua nhanh quá.
Băng ước giá mà ông ta lúc nào cũng đáng yêu và lịch sự như thế này thì hay biết mấy.
Ông ta bỏ đi trước, Băng lững thững đi theo sau.
Họ hoàn toàn im lặng đi bên nhau, không ai lên tiếng, cũng không ai nói câu gì, tưởng chừng họ hoàn toàn là hai người câm.
Mở cửa phòng ngủ, ông ta không quay đầu nhìn lại Băng.
_Cô đi tắm trước đi.
Không cần ông ta nói lần thứ hai, Băng tiến lại gần tủ quần áo.
Lấy bộ quần áo ngủ in hình chú chuột Mickey trong va ly của mình, Băng mở cửa phòng tắm cách tủ quần áo hai mét.
Cánh cửa từ từ mở ra rồi chậm chạp đóng lại.
Một lúc sau tiếng nước chảy vang lên hòa lẫn tiếng hát nhỏ nhỏ, giọng Băng trong vắt và ngọt lịm.
Ông ta sững người, đây là lần đầu tiên ông ta mới biết có người vừa hát vừa tắm.
Nghe một lúc, trên môi ông ta lại nở một nụ cười ngơ ngẩn khó hiểu.
Nếu ai nhìn thấy nụ cười của ông ta cũng phải tròn xoe mắt nhìn, mặt đỏ bừng, và trái tim đập nhanh gấp mấy lần.
Nụ cười trên môi ông ta chẳng khác gì thiên thần giáng thế.
Lúc nãy nằm trên sân gạch nên Băng phải gội đầu.
Tắm xong, mặc bộ quần áo ngủ vào người, cầm một khăn tắm màu trắng khô và sạch sẽ, Băng mở cửa.
Từ trong phòng tắm, Băng bước ra ngoài, vừa đi Băng vừa lau tóc.
Từ lúc Băng ngừng hát và tiếng nước ngừng chảy, nụ cười trên môi ông ta cũng tắt theo.
_Cô đã tắm xong rồi ?
Băng gật đầu.
_Đã xong.
Không nói thêm câu gì nữa, cầm khăn choàng tắm của mình, ông ta đi thẳng vào phòng tắm.
Mối quan hệ của Băng và ông ta luôn kì lạ như thế.
Cả hai luôn nói chuyện như hai người xa lạ, như hai kẻ không quen không biết, hay hai đồng nghiệp cùng làm việc trong một công ty.
Nhưng điều buồn cười họ là hai vợ chồng, có thể nói họ là hai vợ chồng cưới theo kiểu mới, và cũng có lối sống theo kiểu mới.
Từ trong phòng tắm đi ra, ông ta thấy Băng đang nằm sấp trên giường, quyển sách đặt trước mặt, hai tay chống cằm, chân quẫy đạp trong không khí.
Mặc dù đã là sinh viên năm thứ hai, nhưng trông Băng chẳng khác gì học sinh tiểu học.
Ông ta cau mày.
_Nếu muốn học tại sao cô không dùng bàn rồi ngồi học cho tử tế ?
Băng ương bướng đáp.
_Đó là việc của tôi.
_Cô có chắc không ?
Không cần ngẩng đầu lên nhìn ông ta, Băng cũng biết đôi mắt sắc bén của ông ta đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
_Ông đi ăn cơm đi.
Băng đuổi khéo ông ta.
_Cô không muốn ăn à ?
Băng nằm lăn ra giường.
_Tôi ăn lúc nãy rồi nên không đói.
_Cô có biết là ăn uống không đúng bữa sẽ bị đau dạ dày không ?
_Việc này thì có liên quan gì đến ông.
Băng lạnh lùng trả lời.
Ông ta không nói không rằng, bước lại gần giường, giật cuốn sách trên tay Băng, ông ta ra lệnh.
_Đi xuống nhà ăn cơm.
Băng đắp chăn kín đầu.
_Tôi không muốn ăn.
_Cô muốn tôi bế cô xuống chứ gì ?
Băng quấn chăn càng ngày càng chặt.
_Tôi đã bảo là tôi không ăn. Không đói làm sao tôi ăn được ?
Ông ta không nói gì cũng không có phản ứng gì.
Không gian xung quanh hoàn toàn yên lặng, hoàn toàn yên tĩnh.
Băng vểnh tai lắng nghe động tĩnh xung quanh căn nhà.
Thấy ngay cả hơi thở của mình cũng đứt quãng, Băng sắp bị ngạt thở mà chết.
Cuối cùng không thể đấu trí với ông ta đến cùng, Băng phải thò đầu ra khỏi chăn.
Băng sợ chết khiếp khi thấy ánh mắt đáng sợ nhìn mình giống như một hung thần trong bóng tối của ông ta.
Băng nhăn nhó hỏi.
_Ông muốn gì ?
_Xuống ăn cơm.
_Không ăn.
Băng phồng mồm cãi.
Vợ chồng Băng rất kì quái.
Băng là một cô vợ trẻ con chưa trưởng thành, lúc nào cũng bốc đồng và hành động theo cảm tính.
Còn ông ta giống như một ông già cổ hủ, hành động cẩn trọng, ngay cả lời nói cũng tuyệt đối không bao giờ thừa, cũng không bao giờ thiếu.
_Tôi hỏi lại lần cuối, cô có muốn ăn không ?
_Không.
Từ “không” vừa mới phát ra khỏi miệng, Băng đã thấy mình bị nhấc bổng lên như một con bé con.
Băng hét to lên.
_Ông đang làm gì đấy hả ? Mau buông tôi xuống !
Ông ta mặc Băng muốn hét, muốn đánh thế nào thì đánh, ông ta vẫn bình thản bế băng đi ra khỏi phòng ngủ.
Băng đã nếm mùi cuộc sống khổ ải với ông ta rồi, nên sau một hồi phản kháng kịch liệt, Băng phải thu hồi vũ khí mồm và móng vuốt nhỏ bé của mình lại.
Băng không ngừng kêu khổ, không hiểu Băng lấy phải ông chồng kiểu gì nữa ?
Nếu nói ông ta là một kẻ vô tình cũng không đúng, ông ta luôn quan tâm đến Băng, ông ta ép Băng ăn uống đầy đủ chẳ