
t không hiểu.
Thấy vợ tròn xoe mắt nai nhìn mình, thậm chí khuôn mặt còn ngơ ngác dễ thương như một con thỏ con đang chập chững bước đến gần con sư tử, ông ta hắng giọng.
_Tôi bảo cô xuống thì cô xuống đi. Sao lúc nào cô cũng có nhiều thắc mắc muốn hỏi như thế ?
_Nếu ông không nói rõ, tôi nhất định không xuống.
Ông ta cười nhạt.
_Cô muốn tôi bế cô xuống chứ gì ?
Băng nghiến răng.
_Ông đừng bắt nạt người khác quá đáng. Tôi đã nói là tôi không muốn đi.
Ông ta không nói gì.
Phương pháp đối phó với nữ nhân không nghe lời là mặc kệ muốn nói gì thì nói, muốn hung hăng phản đối thế nào cũng mặc, chỉ cần cứ thế mà vác đi là được rồi.
Băng tưởng ông ta sẽ để cho mình ngồi yên trên xe, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cánh cửa xe mở ra, bàn tay ông ta đã nắm lấy cánh tay mình rồi kéo ra.
Băng tức muốn điên lên, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hét.
_Không đi ! Buông ra !
Nếu phải người khác khi thấy vợ kêu toáng lên thế nào cũng giận dữ, và đỏ mặt vì ngượng khi thấy nhiều người chú ý đến mình, nhưng ông ta bình thản như không có chuyện gì.
Phản đối của Băng vô hiệu.
Lấy phải ông chồng lúc nào cũng lạnh lùng như băng, sợ rằng dù có bị kè dao vào cổ cũng chưa chắc khiến ông ta đổ mồ hôi, mặt biến sắc và lên tiếng xin tha mạng nói gì đến việc cỏn con này.
Phúc nhanh chóng mở cửa kính cửa hàng Á Âu cho Băng và ông ta đi vào trong.
Mùi thơm của dầu gội đầu, mỹ phẩm, mùi thơm của vải vóc, của nước hoa bay vào mũi Băng.
Băng kinh ngạc nhìn cách trang trí của cửa hàng trước mặt.
Đây là cửa hàng sang trọng và xa hoa nhất mà Băng từng nhìn thấy.
Nếu nói đây là một cửa hàng thời trang cũng không đúng, mà cũng không hoàn toàn sai.
Cửa hàng này không chỉ phục vụ bán quần áo thượng hạng cho khách hàng, còn chăm sóc da và những dịch vụ khác, có thể đây là cửa hàng chăm sóc toàn diện về sắc đẹp cho khách hàng.
Cửa hàng gồm ba tầng, mỗi tầng có những dịch vụ và có cách bày trí khác nhau.
Nhân viên nam và nhân viên nữ ở đây đều rất lịch sự, phong cách phục vụ chuyên nghiệp và trông rất bắt mắt.
Băng không hiểu ông ta mang mình đến đây làm gì, việc ông ta muốn may mặc, sắm sửa, chăm sóc da hay cắt tóc cũng không cần gọi mình vào đây ?
Băng còn đang ngơ ngác đánh giá xung quanh, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi bước lại gần Băng.
Cô ta quan sát Băng từ đầu xuống chân, thấy còn chưa đủ, cô ta xoay Băng một vòng.
Băng vừa tức vừa bực mình.
Băng có phải là người mẫu của họ đâu mà họ đối xử và ngắm nhìn Băng từ trên xuống dưới như thể đang đánh giá bộ quần áo trên người Băng có thừa chỗ nào và có rộng quá không ?
_Tôi giao cô ấy cho chị, hơn bốn giờ chiều tôi sẽ quay lại đây đón cô ấy.
Cô nhân viên vui vẻ gật đầu.
_Cậu yên tâm, tôi sẽ biến cô ấy thành một nàng công chúa.
Băng trợn mắt nhìn cô ta.
Chỉ nghe hai từ “Công chúa” cũng đủ khiến Băng dị ứng, nếu nói sẽ biến Băng thành một thám tử hay có vụ án nào mà cho Băng khám phá, Băng sẽ hào hứng và vui sướng mà hét to lên.
Còn “Công chúa” chỉ khiến Băng thêm chán ghét, và tức tối.
Biết người phụ nữ, hơn ba mươi tuổi, vóc dáng chuẩn giống như người mẫu, làn da trắng hồng, khuôn mặt hoàn hảo, tóc và quần áo thời trang này là chủ ở đây, cũng là người quen biết với ông ta chỉ đang làm nhiệm vụ của mình, nên Băng phải cố kìm nén tức giận vào trong lòng.
_Cảm ơn chị, nhưng không cần đâu, em không muốn thay đổi.
Liếc nhìn ông ta bằng ánh mắt còn sắc hơn dao cạo, Băng quay người định bỏ đi.
Ông ta lạnh lùng lên tiếng.
_Đừng chống đối tôi, nếu cô bắt tôi phải bỏ dở dự án lần này để ngồi đây canh chừng cô, hậu quả do cô gây ra sẽ không lường trước được đâu.
Băng trừng mắt nhìn ông ta, mặt vênh lên.
_Tôi làm sai gì sao ? Tôi đã nói là tôi không cần mua váy, cũng không muốn thay đổi.
Không thèm cãi nhau lôi thôi với Băng, ông ta quay người bỏ đi.
Băng bị ông ta chọc cho tức chết, không cần biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình và đang quan sát mình.
Băng chạy thật nhanh về phía ông ta, miệng gọi to.
_Hoàng Trọng Quân.
Nhân viên, khách hàng trong cửa hàng tái mặt, mồ hôi bắt đầu rịn ra, lòng nơm nớp lo sợ, và thấp thỏm không yên vì sợ ông ta nổi cơn thịnh nộ ở đây.
Mặc dù ông ta ít lên mặt báo nhưng danh tiếng của ông ta không ai là không biết.
Ông ta không chỉ nổi tiếng vì là một doanh nhân thành đạt, một người giàu có, thông minh và nhạy bén, ông ta còn nổi tiếng vì tính cách lạnh lùng và vô cảm của mình.
Ở trên đời này, người đắc tội với ông ta rất ít, họ không có dũng khí gây sự và đối đầu với ông ta, vì họ sợ con người của ông ta.
Thế mà nay, cô vợ nhỏ bé không hiểu chuyện kia hết lần này đến lần khác chọc giận ông ta, bây giờ còn dám gọi to tên ông ta trước mặt bao nhiêu người.
Băng hình như càng ngày càng coi người chồng như ông ta là bọt khí nên không có chút trọng lượng nào.
Từ từ, chậm chạp, ông ta quay đầu nhìn Băng, mắt ông ta lạnh lẽo âm u, mặt ông ta lạnh băng.
_Cô muốn nói gì ?
Băng bước lại gần về phía ông ta.
Mọi người trong cửa hàng nín thở dõi theo từng bước chân của Băng.
Họ đang hồi hộp chờ xem hậu quả do hành động của Băng gây