Định Mệnh Trái Ngang

Định Mệnh Trái Ngang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326022

Bình chọn: 7.5.00/10/602 lượt.

iếp tục sống trong vui vẻ và trân trọng hạnh phúc hiện tại của mình được sao ?

Ly cà phê trên tay ông ta khẽ run một cái, mặt ông ta lạnh băng.

Thấy ông ta cứ cố chấp không chịu hiểu, Lý Mộ Hương buồn rầu khuyên can.

_Cô bé là một cô gái tốt bụng và vô tội, tôi thấy cậu cũng đã bắt đầu có tình cảm với cô ấy, đừng tự làm khổ bản thân, đừng vì những những kí ức không tốt đẹp mà phá tan đi hạnh phúc của chính mình.

Ông ta không nói gì, cũng không có phản ứng gì.

Ông ta luôn luôn thế, ít khi nào ông ta nổi điên lên khi bị người khác chọc tức, hay nhắc đến những chuyện mà ông ta không muốn nghe, càng chọc giận ông ta, ông ta lại càng không nói gì và mặt lại càng lạnh lùng hơn.

Người duy nhất có thể khiến ông ta sống giống như một con người là Băng.

Chỉ đáng tiếc một điều là bóng ma trong quá khứ của ông ta không thể dễ dàng gỡ bỏ được.

Người buộc chuông là ông ta, người gỡ chuông cũng phải là ông ta.

Nếu ông ta không muốn, không một ai có thể giúp ông ta làm được điều đó.

Thấy ông ta không muốn nhắc đến chuyện này, Lý Mộ Hương hiểu ý liền chuyển sang chủ đề khác.

_Bao giờ bố mẹ về, cậu có biết không ?

_Bảy giờ sáng mai.

Lúc này ông ta mới ngẩng đầu nhìn Lý Mộ Hương bằng ánh mắt kinh ngạc, xen lẫn tò mò.

_Tại sao chị lại biết ?

_Anh trai cậu nói cho tôi biết.

_Ra thế. Em lại tưởng chị có thể đoán được ra.

Nghe giọng trêu đùa của ông ta, Lý Mộ Hương mỉm cười.

_Cậu định giới thiệu con dâu cho bố mẹ thế nào đây ?

_Thì cứ bình thường mà làm, chỉ cần nói cho bố mẹ biết cô ấy là vợ của em là được rồi.

_Cậu đang đùa hả ? Cậu có biết cậu đang nói gì không ? Dù gì gia đình chúng ta cũng là một đại gia tộc, làm sao chuyện kết hôn của cậu chỉ cần đưa nhau đi đăng kí kết hôn là xong.

Nghe ông ta nói chuyện hôn nhân đại sự cả đời của mình mà như đang nói về một ai khác khiến Lý Mộ Hương điên tiết giảng dạy một hồi.

Cũng may đối với người chị dâu nhiệt tình và tốt bụng này, ông ta không cảm thấy chán ghét nếu không, Lý Mộ Hương đã gặp đại họa khi dám nói nặng lời với ông ta rồi.

_Em không muốn nói nhiều, dù sao chuyện này cũng là việc riêng của em.

Lý Mộ Hương bực mình bảo ông ta.

_Cậu đúng là thằng ngốc.

Ông ta không coi mấy lời nói hung hăng của Lý Mộ Hương vào đâu.

_Chị hãy lo nghỉ ngơi và an dưỡng đi, đừng nóng giận nếu đứa bé trong bụng lại quẫy đạp, anh trai em mà trách tội, em không gánh nổi đâu.

Nghe nhắc đến đứa con, mặt Lý Mộ Hương bừng sáng, ánh mặt long lanh hạnh phúc, bàn tay bất giác sờ nhẹ vào bụng mình, một nụ cười tươi tắn nở trên môi.

Chỉ nhìn sơ qua cũng biết Lý Mộ Hương yêu và mong chờ đứa con này ra đời đến mức độ nào.

Nhìn biểu hiện hạnh phúc trên khuôn mặt Lý Mộ Hương, bỗng chốc mắt ông ta tối xầm, bao nhiêu ý nghĩ tốt đẹp đều tan biến hết cả.

Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ ông ta đã không đau khổ và phải sống cô độc như bây giờ.

Ngồi đợi ông ta trên xe ô tô, Băng buồn chán không nói một câu với Phúc.

Mặc bộ váy này khiến Băng vừa bực mình, vừa cảm thấy không quen, lại vừa cảm thấy xấu hổ không dám nhìn mặt ai.

Tất cả cũng tại ông chồng lạnh lùng và cao ngạo của Băng ép Băng phải làm những việc mà Băng không muốn.

Chống tay lên cằm, mắt nhìn ra bên vệ đường, đầu bốc khói vì giận, mắt mở trừng trừng nhìn cây phượng không chớp mắt.

Băng đang trút hết mọi tức giận và bực mình lên cái cây tội nghiệp, bằng cách ban cho nó những ánh mắt giết người của mình.

Một lúc sau từ trong cửa hàng Á Âu, ông ta ung dung và thong dong bước về phía xe ô tô.

Phúc nhanh chóng làm bổn phận của mình.

Băng mải ngắm cây phượng bên đường một cách say mê đến nỗi không hay không biết là ông ta đã trèo lên xe và đang ngồi bên cạnh mình.

Đến khi chiếc xe chuyển bánh, Băng cũng vẫn chìm vào trong suy nghĩ mông lung.

Ông ta vốn là người ít nói, lại lạnh lùng nên không lên tiếng hỏi Băng.

Nhưng tự dưng thấy cô vợ hôm nay đột nhiên đổi tính, nên đành phải lên tiếng hỏi.

_Cô đang nghĩ gì thế ?

Không có tiếng trả lời.

Băng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi suy tư của mình.

Ông ta bắt đầu quan sát khuôn mặt đang chìm trong mộng tưởng của Băng.

Một lần nữa, ông ta lại ngây người ra để ngắm Băng.

Một vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng và thuần khiết. Vẻ đẹp này không thể dùng những từ thô thiển của nhân gian để miêu tả.

Tuy không thể ví Băng là tiên nữ, là mỹ nhân có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng đủ để một con người lạnh lùng và vô cảm như ông ta phải rung động, phải si mê và phải từ bỏ đi tính cách cao ngạo của mình.

Ông ta nói là ông ta không muốn yêu, nhưng hình như càng trốn tránh, lại càng dễ dàng rơi vào bẫy tình hơn.

Băng ngước mắt lên nhìn ông ta.

Khi ánh mắt Băng và ánh mắt ông ta giao hòa với nhau.

Xung quanh họ có một tiếng sét xẹt ngang qua.

Mặt Băng đỏ bừng, trái tim đập thật nhanh, mắt bối rối vội cụp ngay xuống, đôi môi mọng đỏ vội mím chặt lại.

Không dám nhìn ông ta thêm cái nào nữa, Băng quay mặt đi.

Biểu hiện nửa tỉnh nửa say của Băng đã thu hút ánh mắt của ông ta.

Ông ta tham lam muốn được chiêm nghiễm khuôn mặt tuyệt mỹ của Băng, muốn đắm chìm vào trong ánh mắt


XtGem Forum catalog