
n chuyện ở khách sạn, Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt ửng đỏ, nghĩ mình lần thứ đầu nhất định rất luống cuống a! Tin tưởng hắn là chỉ Đỗ Thiên Trạch, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa cười ra tiếng.”Anh ta? Không phải, anh ấy chỉ là bạn của tôi.”
“Bạn?” Doãn Lê Hàn càng nghi hoặc không thôi, cũng rất buồn bực, chẳng lẽ lần trước người đánh hắn không phải là bạn trai của nàng? chính mình bị một quyền kia không phải rất oan uổng rồi?
Hạ Cảnh Điềm giơ lên ánh mắt nhìn hắn gương mặt anh tuấn, lên tiếng nói”Gặp mặt ba lần rồi, đến bây giờ tôi còn không biết tên anh là gì !”
Doãn Lê Hàn nhíu mày, lộ ra một nụ cười ưu nhã, “cô lần trước không phải xem qua chứng minh thư của tôi sao?”
“Tôi đã không nhớ rõ, còn có lần trước cám ơn anh.” Hạ Cảnh Điềm đỏ mặt nói
“Không cần cảm tạ, nhưng cô nên ít đến những nơi nguy hiểm như vậy.” Doãn Lê Hàn nói rất chân thành, cũng rất đúng trọng tâm.
“Tôi biết rõ, xin cám ơn.” Hạ Cảnh Điềm đã chấp nhận giáo huấn rồi, đánh chết cũng không dám lần nữa.
“Ngày đó tôi thấy cô uống rất nhiều, là có tâm sự sao?” Doãn Lê Hàn nhíu mày hỏi, hắn rất ít chủ động như vậy quan tâm một cô gái, trước mắt cô bé này lại ngoại lệ, bởi vì trên người nàng hắn thấy được rất nhiều nghi hoặc, nghĩ muốn tìm kiếm một giải đáp.
Hạ Cảnh Điềm đã không nghĩ suy nghĩ tiếp chuyện kia, liền lắc đầu nói”Không có, chỉ là muốn giết thời gian mà thôi.” Nói xong, liền nói tránh đi”Anh còn không có nói cho tôi biết tên của anh đấy!”
“Tôi gọi là Doãn Lê Hàn, tên cô là Hạ Cảnh Điềm?” Doãn Lê Hàn cười sáng lạn, liền mặt trời cũng phải ảm đạm vì nụ cười này.
Hạ Cảnh Điềm có chút nhìn ngây dại, người có tướng mạo tốt nàng đã gặp qua, nhưng không có một người nào, không có một ai như người này, không, hắn thoạt nhìn chỉ là thanh niên trẻ tuổi, thanh khiết, ánh mắt tinh tế, nụ cười tự nhiên hào phóng, Hạ Cảnh Điềm ngẩn người, mới cau mày nói”Làm sao anh biết tên tôi?” Nàng nhớ rõ nàng dường như không có ở trước mặt hắn đề cập tới tên mình a!
“Lần trước tại bệnh viện, tôi nghe đến .” Doãn Lê Hàn nói.
“A, nguyên lai là như vậy.” Hạ Cảnh Điềm ngẫm lại, mới nhớ lại hắn lúc ấy đã ở bệnh viện, hỏi”Anh đi bệnh viện làm gì?”
“Tôi là bác sĩ ở đó.”
Hạ Cảnh Điềm lắp bắp kinh hãi, “Phải không? Nhìn anh như thế này mà đã là bác sĩ.”
“Tôi còn trẻ lắm sao? Tôi đã hai mươi bốn tuổi.” Doãn Lê Hàn có chút không phục giả bộ nâng khóe môi.
“Hai mươi bốn tuổi thì tính cái gì, anh nên gọi tôi là chị nha, tôi hai mươi lăm.” Hạ Cảnh Điềm cố ý trêu ghẹo nói, lừa gạt hắn.
Đã thấy Doãn Lê Hàn bật cười lên tiếng, “Cái gì? cô hai mươi lăm? Tôi mới không tin, cô chỉ khoảng hai mươi tuổi.” Muốn chiếm tiện nghi hắn sao, cũng không phải dễ dàng như vậy .
Hạ Cảnh Điềm biết rõ không được tiện nghi, chỉ phải thật nói, “Được rồi, tôi nói thật, tôi hiện năm cũng là hai mươi bốn tuổi, tháng 11 nha .”
“Tôi lớn hơn rồi, tôi là tháng năm .” Doãn Lê Hàn cười nói.
Hai người vui vẻ trò chuyện, ngược lại không biết là ngựa đi dù chậm nhưng cũng đã hết một vòng về tới điểm dừng, Hạ Cảnh Điềm cùng Doãn Lê Hàn cùng xuống ngựa, vừa vặn hai người đều độc thân, liền kết bạn đồng hành rồi, cuối cùng, Hạ Cảnh Điềm tham gia một khóa yô-ga, Doãn Lê Hàn thì đến sân bóng
Mãi cho đến năm giờ chiều, hai người mới cực kỳ mệt mỏi đi ra, đi đến bên cạnh xe, Doãn Lê Hàn mời nàng “Có rảnh cùng ăn cơm tối không?”
Hạ Cảnh Điềm nghĩ nghĩ, dù sao cơm tối cũng chỉ là tự mình một mình ăn, đều chán chết rồi, hơn nữa Kỷ Vĩ Thần cũng không về nhà, nàng suy tính vài giây đồng hồ liền gật đầu nói, “Được!”
Hai người lái xe tới đến một nhà hàng, không tính là sang trọng nhưng cũng rất ưu nhã, giá cả cũng rất thực tế, hai người trước chọn một vị trí gần cửa sổ rồi chọn món ăn, trải qua tiếp xúc trưa nay, quan hệ đã không hề lạ lẫm rồi, đối với Doãn Lê Hàn chính trực, Hạ Cảnh Điềm ngẫu nhiên còn có chút nghịch ngợm khôi hài.
Cơm tối hai người ăn rất vui vẻ, thậm chí, hai người nói đến chuyệnlần trước ở quán bar, trò chuyện rất cởi mở. Hạ Cảnh Điềm cho tới giờ vẫn còn xấu hổ.
Cùng Doãn Lê Hàn ăn cơm, Hạ Cảnh Điềm tìm về cảm giác như thời còn đại học, tự nhiên tùy ý, không câu nệ, càng không có áp lực, cùng Doãn Lê Hàn cùng một chỗ cảm giác cùng Kỷ Vĩ Thần và Đỗ Thiên Trạch hoàn toàn bất đồng, Kỷ Vĩ Thần khí thế bức người, Đỗ Thiên Trạch phách đạo ác liệt, Doãn Lê Hàn có vẻ đôn hậu hơn nhiều.
Mà Doãn Lê Hàn đối với Hạ Cảnh Điềm cách nhìn đang dần dần thay đổi, tại quán bar, hắn cho rằng Hạ Cảnh Điềm là một cô gái phóng túng, tại bệnh viện Hạ Cảnh Điềm kinh hoàng luống cuống, còn có hiện tại, tự nhiên và hào phóng, thanh thuần ngây thơ, nhưng từng thứ ở Hạ Cảnh Điềm cũng làm cho hắn yêu mến, bất quá, chỉ là người với người thích nhau, chuyện cảm tình không quan hệ.
Thời gian bất tri bất giác đến bảy giờ, hai người từ quán ăn đi ra, Doãn Lê Hàn và Hạ Cảnh Điềm không có tiết mục gì nữa, Hạ Cảnh Điềm chỉ phải về nhà. Doãn Lê Hàn vốn muốn đưa nàng, nhưng Hạ Cảnh Điềm nghĩ đến hay là không nên sẽ tốt hơn, vì vậy, Doãn Lê Hàn đành nhìn Hạ Cảnh Điềm ngồi xe về, biểu lộ như có điều suy nghĩ .
Trở lại tr