XtGem Forum catalog
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328795

Bình chọn: 7.5.00/10/879 lượt.

– A Hoàng Lâm! _ cô thấy Hoàng Lâm liền “tóm” lại.

– Bỏ ra! _ Hoàng Lâm lạnh lùng ra lệnh.

– Ơ… _ cô cứng họng.

Hoàng Lâm giật tay cô ra, có lẽ đang rất giận giữ.

Không nói thêm một câu Hoàng Lâm đã bỏ đi.

– Hai đứa này có chuyện gì vậy? _ cậu vuốt cằm suy nghĩ.

– Chắc là có chuyện rồi. _ cô đoán.

– Ôi dào… ghen tuông con bọ xít đó mà. _ thằng Phát Xêkô khoanh tay trước ngực.

– Ghen?

– Ai ghen? _ cậu hỏi.

– Hoàng Lâm à không Kì Lâm… mà không… là cả hai.

– Vì cái gì?

– Ơ ghít! _ Phát trả lời.

– Là cái gì? _ cô không hiểu.

– Là không biết.

– Rõ khổ, tiếng Việt không nói còn bày đặt nói tiếng Tây với Tàu. _ cậu mắng.

– Tây Tàu hồi nào, đó là tiếng một dân tộc thiểu số đấy, tao mới học lỏm được của bà cô địa nghe cũng hay nhỉ?

– Ơ ghít. _ cậu trả lời.

– Vậy mà còn nói tao, thôi tao về đây bye!

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 32



– Đang nghĩ chuyện của song Lâm à? _ đi cùng nhưng thấy cô “tắt đài” cậu hỏi.

– Ưhm!

– Nghĩ ra gì chưa?

Lắc đầu

– Vậy đừng nghĩ nữa kẻo ngộ độc suy nghĩ đó.

– Sao không được, hai đứa nó là…

– Biết rồi, tớ có cách rồi đừng nghĩ nữa.

– Cách gì? _ cô mừng rỡ.

– …Tạm thời… chưa nghĩ ra.

– Ôi trời!

– Chậc đã bảo đừng có nghĩ nữa nghe lời đi, bọn nó đã giúp hai đứa mình rất nhiều bây giờ là lúc bọn nó cần mình giúp đỡ sao tớ có thể bỏ mặc được.

Cô bỉu môi, gật gù, bật ngón cái lên.

– Không cần khen, có gì Bảo này không biết chứ. _ cậu vênh mặt.

– Cậu đang chém đấy à?

– Chém gì?

– Bão đến rồi kìa. _ cô ngửa cổ lên trời “phán”.

– Cái con người này. _ cậu bóp mũi cô thật mạnh.

– Ui đau thả ra.

– Không thả.

– Đau tớ mà, thả đi.

– Không thả.

– …

– …

♥♥♥ + ♥♥♥

Tối đến…

“Cầm cây đàn trong tay anh đấy

Anh đàn lên tình ca mới viết

Tặng em tình yêu nhỏ bé là.. là la la lá

Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)”

Màn hình điện thoại cô sáng hiện lên tên “Đồ khốn!”

– Yes! _ cô bắt máy.

– “Cậu ngủ chưa?”

– Ngủ sao nghe được điện thoại cậu, à mà cậu nghĩ ra cách gì chưa?

– “Xítttttt…”

– Sao?

– “Ưm… có.”

– Cách gì?

– “abcdefgh$$$$…”

– Có chắc là được không?

– “May be”

– Dù sao cũng phải thử, mai gặp nha bye!

– “Na!”

– Ưhm!

– “Ngoài chuyện đó cậu không có gì để nói với tớ ah?”

– Ưm… tớ… _ cô gãi đầu.

– “Vậy thôi, chúc cậu ngủ đừng ngon! Gặp ác mộng để tớ đến cứu.”

– Mi tu.

“Tút tút tút”

– Tớ mà được ngủ thì có gặp ác mộng chục lần cũng được. _ cậu chán nản.

– Thưa cậu, bà lớn cho gọi cậu! _ một chị giúp việc kính cẩn.

– … _ cậu không trả lời chỉ bước thẳng lên phòng theo lời chị nói.

“Cốc cốc”

– Vào đi!

“Cạch”

– Gia Bảo hả con.

– …

– Sao con chưa chuẩn bị gì? Đừng nói là con định mặc thế này đến đó nha Gia Bảo?

Cậu nhìn lại mình từ chân lên một lượt… giày > quần jean > áo thun.

– Vâng!

– Chỗ đó là chỗ nào mà con định mặc thế này đến đó hả Gia Bảo?

– Vậy con phải mặc thế nào? Con thấy như vầy là quá ok rồi, con thấy thoải mái là được.

– Không lẽ con muốn con bé sau bao nhiêu năm gặp lại con trong bộ dạng này sao?

– Trước đây vẫn thế bây giờ vẫn vậy.

– Con đúng thật là…

– Là con yêu nội! _ cậu ôm bà xoay một vòng.

– Thôi thôi nội xin, thả nội xuống.

– Hì

– Chỉ được cái miệng là không ai bằng. _ bà dí nhẹ trán cậu.



Ngồi cùng xe bà đến biệt thự Family Rose, xuống xe cậu liền tách khỏi bà và đi một mình.

Qua cách bài trí cũng biết chủ của nó là một người thế nào, âm nhạc nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta thấy phấn khích, đồ ăn thức uống,.. tất cả đều mang tính chất nhẹ nhàng nhưng rất sang trọng và tao nhã.

Cậu đút tay vào túi quần đứng một chỗ nhìn một vòng xung quanh mình…

Không thấy người muốn thấy đâu cậu lấy điện thoại ra bấm số gọi đi…



– Anh hai đến chưa?

– “…”

– Gì?

– “…”

– Hai cho em đu dây à?

– “…”

– Hai! Anh hai! Anh…

“Tút tút tút”

– Lại bẫy em, sao lần nào cũng mắc bẫy vậy hả Bảo? _ cậu nhìn màn hình điện thoại đã tắt mà tự chửi mình.

Bỗng có một bàn tay đặt lên vai cậu… cảm giác không lành…

– Hậy!

– Ai da… _ giọng một cô gái la lên đau đớn. – Ta nè, huuuu thả ra.

– Ta? Ta nào?

– Hu… thằng ranh này, thả ra coi.

– Giám chửi tôi thằng ranh nữa, cô giỏi nói lạy coi? _ cậu xiết chặt tay hơn.

– A ha… ta cứ chửi đấy, nhà ngươi nhanh quên quá nhỉ? Đáng ghét mờ.

– Nói! _ trời tối, ánh điện mập mờ cộng với mái tóc xõa của cô gái nên cậu không nhận ra là ai.

– Nghe giọng mà không biết hả? Ta không nói, chừng nào nhà ngươi nhận ra thì thả cũng được hứ.

*Nghe cũng có vẻ quen quen… nhưng sao mình không nhớ nhỉ? Khoan… cô ta xưng gì cơ? “Ta – Ngươi”… là…*

– Yuu! _ cậu tròn mắt, tay liền nới lỏng.

– Hứ, ta phải băm nhà ngươi ra mới được. _ gái khoanh tay trước ngực với đôi má phập phồng.

– Chà ngươi nhớn nhanh nhỉ? _ cậu vuốt cằm.

– Đừng có đánh trống lảng, giám quên ta hở, còn bao nhiêu năm không liên lạc nữa chứ.

– Sao tự nhiên về đây?

– Để xử ngươi được không?

– Ta hay wuynh ta thì cũng chưa biết. _ cậu vênh mặt.

– Ngươi…

– Ta đây! _ cậu ôm Yuu-một chiếc ôm của hai người bạn đã lâ