XtGem Forum catalog
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329842

Bình chọn: 9.00/10/984 lượt.

o rào…

xxx

*Na… cậu phải không? Làm ơn!?* _ cậu thầm nguyện cầu cho những gì mình đang nghĩ là đúng.

– Tớ biết cậu sẽ không bỏ mặc tớ mà! _ cậu đứng bật dậy, ôm chặt lấy người đang đứng cạnh mình.

Chiếc dù trên tay ai bỗng rớt xuống, nằm sõng xoài trên đất. Cả hai người đều chìm trong cơn mưa…

Mùi nước hoa Pháp quen thuộc xộc lên mũi cậu, thơm lắm; cậu có thể ngửi thấy rất rõ mùi nước hoa ấy dù cho bây giờ chỉ toàn là nước mưa. Nhưng cậu đã quên mất hay chưa kịp nhớ ra một điều rằng, Na Na của cậu không bao giờ xài nước hoa…

Vòng tay vừa xiết vội thật chặt bỗng từ từ nới lỏng và buông hẳn…

*Tôi đã sai, sai thật rồi sao?* _ hai vai cậu rũ xuống, dáng người vô định, cậu như chiếc bóng cứ khuất dần trong màn đêm.



*Hãy quên hết đi, hãy bỏ lại tất cả đi anh! Em sẽ cho anh tất cả!* _ bàn tay nắm chặt thể hiện quyết tâm của chiếc bóng còn lại.

………ooO

– Hức… _ tiếng lòng đang được ai nén chặt từ một gốc cây cổ thụ bỗng nấc lên.

*Đây không phải điều mày muốn sao? Mày vừa lòng rồi mà, mãn nguyện rồi mà, đúng ý định mày rồi đấy thôi. Sao mày lại đau thế hả???* _ cô tự đấm vào lồng ngực mình thình thịch, nỗi đau ấy quằn quại khôn nguôi.

Cô chính là một kẻ tội nhân, cô đã phụ một tấm lòng, đã làm tổn thương một tâm hồn, đã phá hỏng một mối chân tình. _ kết án như vậy có lẽ đã quá nặng cho cô.

*Tớ xin lỗi! Người ấy… tốt hơn tớ, hãy mở lòng nhé! Nếu kiếp sau có thật, hẹn cậu nơi ấy!* _ cô quay lại, nhìn vào dáng cậu lần nữa…

Không được rồi, nhịp tim cô lại lỗi một nhịp. Tốt hơn hết, có lẽ cô nên rời khỏi đây, đã dồn hết công sức vào vai diễn này, cô không thể vừa để mình ra sân đã tự bỏ đi đất diễn của mình một cách hoài phí như vậy được.

– Sẽ nhanh thôi. Chào cậu của ngày hôm nay! _ cô gạt nhanh giọt nước trên má và quyết tâm bước đi.

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 64

Nhà nội…

Từng đợt khói thuốc trắng bay lên và hòa vào không trung của bầu trời mưa. Thiên Tuấn nghiêng mình bên ban công suy tư với ly cà phê đặc nóng không đường. Anh nhìn đi khắp mọi hướng. Bỗng… mắt anh dừng lại phía dưới lòng đường. Dụi điếu thuốc đang dở vào gạt tàn thuốc, anh đứng dậy…



“Két két kít…” _ Thiên Tuấn cầm chiếc ô ra mở cổng…

Cô vừa bước tới cổng đã bị chựng lại vì có Thiên Tuấn đứng cầm chiếc ô ở đó.

Cô từ từ ngước đôi mắt đau khổ, đỏ hoe lên nhìn Thiên Tuấn.

– … Hức… hức hức… hu hu hu… _ cô bỗng trở nên mềm yếu trước anh mình.

Thiên Tuấn tiến lại, cầm chiếc ô che cho cả hai. Anh đưa tay ra ôm lấy ót cô kéo nhẹ vào lồng ngực mình.

– Sẽ qua mau thôi. _ anh vỗ về cô.

– Hức hức, em mất hơi thở rồi anh ơi. Huhu… ức… _ cô nghẹn ngào.

*Đứa em gái tội nghiệp của tôi.* _ Thiên Tuấn cũng xót xa khi thấy em mình trong tình trạng này.

___o0o___

3 ngày sau…

………ooO

Biệt thự Hoàng Gia

– Khụ khụ khụ…

“Cốc cốc” _ có tiếng gõ cửa phòng cậu.



“Cạch” _ cậu mở cửa.

Vừa mở cửa đã có một que thử nhiệt độ được Gia Huy đưa thẳng vào miệng cậu.

– Để yên đó. _ anh nói rồi đưa tay lên sờ trán cậu.

– Khụ khụ… _ cậu ho.

– Còn mệt không?

– Hết rồi.

(Phải rồi, chỗ bị bệnh và có vấn đề là con tim chứ đâu phải cơ thể của cậu đâu)

– … Anh tưởng em đang ngủ.

– … _ cậu không nói gì, để cửa đó rồi quay vào phòng, đứng trước gương và chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ mình.

– Em định đến trường à?

– Uhm.

– Sao hôm nay đến trường lại lịch lãm thế? Bình thường vẫn hay chê đồng phục là rườm rà, lôi thôi mà.

– …

Gia Huy nhíu mày khi cậu cố tình ngó lơ anh.

– Mấy hôm nay bận, anh chưa kịp hỏi em.

– …

– Sao… hôm đó em biết anh đưa Na Na đến mà chuẩn bị?

– Còn ai khác hiểu anh hơn em sao?

– Em biết trước là sẽ như thế?

– …

– Thảo nào em lại thản nhiên đến thế. Nhưng lỡ anh thay đổi quyết định lúc ấy thì sao?

– Anh bỏ rơi anh quản gia đã lâu rồi đấy.

– ???

– Em nhờ anh quản gia quản anh, những gì anh làm hoặc không, tất nhiên em biết.

– Được lắm.

– …

– Còn chuyện này.

– …

– Sao em lại để Yuu vào công ty? Em biết rõ tình trạng của Yuu trong lúc này mà.

Cậu vẫn bình thản. Mở tủ và lấy ra một sấp tài liệu, cậu đưa ra trước mặt Gia Huy rồi khoác chiếc áo ngoài của bộ đồng phục vào, đút tay vào túi quần và đi.

– Đi sớm vậy? Anh đưa đồ ăn sáng qua rồi, ăn miếng rồi đi.

– Em không đói.

– Haizzz – Gia Huy lắc đầu, thở dài.

___ooo

Hôm nay là ngày tựu trường, đã lâu không có cảm giác nhốn nháo, sợ sệt khi sợ vào học trễ. Cậu chọn cho mình một đôi giày và xuống phố, như bao lần khác, cậu đi học.

– Khụ khụ… _ trên con đường ấy, lâu lâu lại có những tiếng ho, nó khiến tim ai thắt lại.

Cô chỉ dám lén nhìn cậu từ xa ở phía sau…

___o0o___

Trường học…

Đã lâu mới được đến trường, tất cả đều háo hức được gặp nhau, đứa nào cũng nhốn nháo cả lên. Đứa hỏi câu này, đứa hỏi câu kia, làm cả đám cứ nhặng xị hết lên.

– A tía! _ một đứa trong đám hô lên khi thấy thầy Khánh đang đến gần chỗ chúng nó.

– Tía ơi con nhớ tía quá trời quá đất quá mây quá núi luôn á. _ Quỳnh ôm lấy bụng thầy Khánh, thủ thỉ như con gái với bố.