Teya Salat
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329863

Bình chọn: 9.00/10/986 lượt.

g, cô nghẹn lòng mình… nhịp thở như không còn nữa.

___o0o___

Tu viện Maria…

– Chuyện gì mà… hộc hộc… kêu Lâm gấp dữ vậy? _ Hoàng Lâm thở không ra hơi.

– Có đi với tớ đến đây không? _ Kì Lâm hỏi.

– Đi đâu?

– … _ Kì Lâm trừng mắt.

– Ờ ờ đi đi.

– Tốt.

Kì Lâm nói rồi xách cặp đeo lên vai…

___o0o___

Biệt thự Hoàng Gia…

“Kính koonggg… kính koong kính koongggg…”

– Từ từ thôi Kì Lâm, hư chuông cửa nhà Gia Bảo giờ. _ Hoàng Lâm xót thay cho chuông cửa đang bị Kì Lâm “tra tấn”.

– Mặc kệ cậu ta.

– Mặc kệ thì cậu đâu có đến đây…

– Nói gì đấy? _ Hoàng Lâm đang càm ràm thì Kì Lâm bắt thóp.

– Ơ không, không gì, hìhì.

“Cạch… ken két…” _ tiếng cổng sắt mở.

Một người giúp việc đã đứng sẵn đợi từ phía trong.

– Mời hai vị theo tôi! _ chị giúp việc.



– Thưa cậu, khách cậu đã tới. _ chị giúp việc nói rồi cúi nhẹ chào và vào trong nhà.

– Hai người ngồi đi! _ cậu mời. – Đứng mãi thế không mỏi chân à?

– Cậu với Na Na đang xảy ra chuyện gì dấu bọn tôi? _ Kì Lâm mất kiên nhẫn.

– Ngồi xuống đây đã. _ Hoàng Lâm đỡ lời, kéo Kì Lâm ngồi xuống ghế.

– … _ cậu không trả lời.

– Hai người đúng là kì cục, kì cục hết mức kì cục. Hừm… _ Kì Lâm tức giận.

– Giữa hai người có chuyện gì vậy Gia Bảo? _ Hoàng Lâm hỏi.

– Game. _ cậu trả lời cụt ngủn.

Song Lâm nhìn nhau không hiểu gì.

– Cậu nói “game” nghĩa là sao? _ Kì Lâm hỏi lại.

– Muốn biết rõ hơn chi tiết xin liên lạc với người bạn quý hóa của cậu! _ cậu cắn răng để nói ra câu nói.

………..

Hôm nay đến đây gặp cậu coi như công cốc. Song Lâm không tìm được câu trả lời mà hai người muốn nghe, ngược lại còn rối hơn nữa.

___o0o___

– Hoàng Lâm! _ Kì Lâm gọi.

– Uhm!

– “Game”, cậu nghĩ sao?

– … Ưmmm… A.

– Gì vậy? Cậu nghĩ ra gì à?

– “Game”, trò chơi. Không lẽ… giữa hai người là…

– Trò chơi!? _ Kì Lâm tiếp lời Hoàng Lâm.

– …

– Không, không thể. Rõ ràng hai người là người thật, việc thật, tình thật mà. _ Kì Lâm khẳng định.

– Cậu có nghĩ rằng, trong chuyện này còn có uẩn khúc gì không? _ Hoàng Lâm vuốt cằm suy nghĩ.

– … Uhm! Tớ cũng nghĩ thế. _ Kì Lâm đồng tình. – Mà nè, nãy cậu có thấy thiếu thiếu gì không?

– “Thiếu”? Thiếu gì?

– Nhỏ Yuu đó.

– Uhm, sao?

– Sao hôm nay tớ thấy nó khác lắm nha, lúc vào nhà Gia Bảo, tớ thấy nó tươi tắn lắm, nó còn cười với tui nữa chứ.

– Sao đâu, tớ thấy bình thường mà.

– Rõ ràng là có chút khác lạ. Ê, có khi nào cô ta giả ngây không?

– … Không phải chứ. Tớ nghĩ không đời nào một cô gái thông minh, xinh đẹp lại muốn mình thành một người ngây ngây dại dại đâu.

– Gì? Cậu nói ai đẹp?

– À à không, hề, đó là ý kiến khách quan nhìn vào mà đánh giá thôi. Chứ… với tớ, cậu là nhứt! Hihi, Kì Lâm là nhứt!

– Không được, phải làm rõ chuyện này mới được.

– Bằng cách nào?

– Thì… thì suy nghĩ chứ sao.

– Mà bực mình nha, nhỏ Na Na đi đâu mà biệt tích luôn, nhà không có, trường không, hỏi ai cũng không biết. Định quy ẩn luôn hay sao vậy. Hừm… _ Kì Lâm khoanh tay trước ngực, khói muốn bốc lên trên đầu.

– …

___o0o___

Bồ công anh vẫn đang bay đầy trời…

Cô vẫn chỗ ấy, nhìn về bầu trời xa xăm, nhẹ đưa bàn tay lên bắt một bông bồ công anh đang lơ lửng…

Chishikarin_360

p/s:

Chào cả nhà!

Cả nhà ơi, từ giờ sẽ có chút thay đổi nhé!?

Vì có một số mem ý kiến là, không đọc được truyện ở chương sau nếu gộp 2 chương lại. Vì vậy, từ giờ Chishi sẽ gộp 2 chương đó lại 1 chương luôn nhé! (tức là 2 chương ngắn lúc trước = 1 chương dài bây giờ)

Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ!!!

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 66

Bồ công anh vẫn đang bay đầy trời…

Cô vẫn chỗ ấy, nhìn về bầu trời xa xăm, nhẹ đưa bàn tay lên bắt một bông bồ công anh đang lơ lửng…

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa, vì ta đã gần bên nhau…”

Điện thoại cô lại rung, màn hình sáng hiện lên một số lạ.

Là ai không biết nữa!???

Cũng không hiểu sao lúc này cô lại muốn bắt máy…

– Alô!?

– “Tôi đây, đến mau!”

“Tút tút tút”

Gia Linh nói như ra lệnh rồi cúp máy.

“Cạp cạp cạp” _ chỉ sau đó vài giây, điện thoại cô có tin nhắn.

Là địa chỉ mà Gia Linh đưa, có lẽ Gia Linh đang đợi cô ở đó.

……

Hít thở một hơi thật sâu, giữ lại trong bụng một hồi hơi thở ấy rồi mới thở nhẹ ra để chúng thoát ra ngoài. Cô lấy vững lại tình thần, chống tay đứng dậy và rời khỏi nơi yên bình này…

___o0o___

Ở nơi ấy…

“Ringgg… ringgg…” _ điện thoại Gia Linh đổ chuông.

Gia Linh nhận cuộc gọi và áp lên tai.

– “Ổn chứ?” _ từ đầu giây bên kia.

– Uhm!

– “Nhờ em nhé!”

– …

– “Cảm ơn em!”

– …

Gia Linh nghe xong câu nói liền cúp máy mà không trả lời lại.



Vừa lúc cô tới, đứng trước một ngôi nhà hoang lớn, âm u, cỏ cây đã mọc đầy, đậm chất hoang phế đã lâu. Cô thắc mắc rằng tại sao Gia Linh muốn gặp mình ở đây? Tại sao lại là nhà hoang? Không lẽ Gia Linh có âm mưu gì sao?

Cô quay lưng lại định bỏ chạy khỏi nơi này thì…

– Định trốn chạy đến bao giờ nữa? Cậu yếu đuối đến thế à? _ là giọng củ