XtGem Forum catalog
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327010

Bình chọn: 9.5.00/10/701 lượt.

trắng, có lẽ là dư âm của trận mưa to tối qua. Những tia nắng ấm áp, trong veo chiếu qua những tán cây lớn xuống mặt đất làm dậy lên mùi hắc hắc, ẩm mốc của đám lá mục.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã hết học kì I.

– Hây ya…………….. cuối cùng cũng xong, giờ việc còn lại là đợi kết quả mà thôi. Ha ha… _ cậu vươn vai.

Bữa nay là môn thi cuối cùng của kì thi học kì I nên đứa nào cũng phấn khởi.

– Xí, tự tin gớm? Chắc làm tốt lắm nhẩy? _ cô hỏi khẩy cậu.

– Ờ tự tin là tôiiiiiiiiiiiiii đó! _ cậu đá lại.

– Tôi không rảnh ngồi đấu khẩu với cậu. Song Lâm, tui về trước hai ông bà về sau nghen!

-Ưhm… _ cả hai cùng uể oải trả lời.

Nói xong cô xách cặp dọt thẳng, định sẽ về sớm để nấu mấy món chiêu đãi nội vì thời gian thi vừa rồi nội đã làm hết mọi việc to nhỏ trong nhà để cô ôn thi.

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 14

– Nội, nội ơi nội! Con về rồi nội ơi. _ cô vội mở cổng, xách lỉnh kỉnh bao nhiêu nguyên liệu cho bữa tối hoành tráng.

Không thấy nội trả lời, định lên phòng tìm nội thì…

– Chị Na… hộc… chị ơi hộc hộc… _ Tường – cậu bé hàng xóm chạy qua, thở hổn hển gọi cô.

– Chị đây, có chuyện gì mà em gấp gáp vậy?

– Chị ơi không xong rồi… hộc…

– Từ từ nào! Có chuyện gì nói chị nghe.

– Nội vào viện ròi chị ạ!

Nghe nội nằm viện cô quýnh lên lo lắng.

– Sao nội lại nằm viện?

– Dạ…

– Mà nội nằm viện nào em biết không?

– Dạ nãy mẹ em đưa nội vào viện rồi dặn em báo cho chị nhưng mà… em quên mất rồi ạ! Em xin lỗi.

– Ờ không sao đâu, chị cám ơn nhé!

*Chắc là bệnh viện gần đây thôi* nghĩ vậy, cô vội vàng lấy xe chạy đi.

Cậu đang trên đường đi học về huýt sáo miên man thì thấy cô đang gồng sức đạp xe, trông vẻ mặt có vẻ hớt hải lo lắng lắm. Không biết sao trong cậu cảm thấy lo lo, không nghĩ nhiều cậu quay xe lại, đạp theo cô.

-Ủa, nhỏ vào bệnh viện để làm gì ta?

Thấy cô tới bệnh viện cậu ngạc nhiên, cô gửi xe rồi chạy thật nhanh vào trong bệnh viện.

– Chị ơi, chị kiểm tra hộ em có tên bệnh nhân Võ Văn Bảy không giùm em với ạ!

Cô y tá mở hồ sơ trong máy tính kiểm tra một hồi rồi trả lời:

– Có mà… hợ…

– Vậy bệnh nhân nằm phòng bao nhiêu ạ? _ cô cắt ngang lời vị y tá đang định nói.

Vị y tá tức tối:

– Cái gì cũng từ từ coi.

– Mạng người mà chị nói là từ từ được hả? _ cô thét vào mặt y tá, làm ai cũng phải ngoái nhìn.

Đúng lúc ấy cậu chạy vào *Thì ra là nội phải vào viện*, thấy cô quát to, biết sẽ có chuyện nếu không có ai can ngăn, cậu liền chạy lại.

– Ấy ấy… _ cậu kéo cô sang một bên.

Đang lo cho nội nên cô không còn tâm trí đâu quan tâm hay thắc mắc về sự có mặt của cậu ở đây.

– Em chào chị, chị thông cảm! Em gái em hơi nóng tính, chị bỏ qua nhé!

– Cái gì? E… ấm…ú… _ cô đang nói thì bị cậu bịt miệng lại.

– Có muốn gặp nội không thì bảo? _ cậu ghé sát vào tai cô nói nhỏ.

Trăm ngàn điều vì nội, cô đành im lặng để cậu tự nhiên. Giải quyết cô xong cậu lại quay sang vị y tá mặt đang “băm bầu” kia.

– Dạ, chị thông cảm, cho em biết đi ạ! Em biết chị là người tốt mà, đúng không? _ cậu tháo cặp kính, nở nụ cười dùng chiêu “mỹ nam kế”.

– Ờm… thôi được, đợi tôi lát. _ vị y tá đỏ mặt. – Tầng 3, quẹo trái, 102.

Nghe y tá nói xong cô vụt đi luôn tức khắc.

– Em cảm ơn chị nhiều, chị đúng là người tốt mà! _ cậu nịnh thêm rồi vội chạy theo cô, để lại cô y tá đang ngất ngây kia.

– Chậc… sao lại có cậu bé dễ thương đến thế nhỉ? Ơ… đẹp trai quá! _ cô y tá nhớ lại nụ cười tỏa đầy nắng của cậu lúc cãy thốt lên.



Cô chạy đến thang máy nhưng thang máy đã chật ních người và đóng lại.

-Khoan đã! _ nhưng không kịp, thang máy đã đóng cửa hẳn.

Cô bấm mở chiếc thang máy bên cạnh nhưng nó cũng không “phản ứng”. Cậu chạy đến nắm tay cô giật mạnh lôi đi, cậu kéo cô vào cửa thang bộ, chạy lên.



Tầng 2



Tầng 3

… quẹo trái…

Cô chưa bao giờ vào bệnh viện nên cứ ngơ ngác tìm số phòng.

– Bên này! _ cậu nói rồi kéo cô đi.

Tìm được số phòng, cô đẩy mạnh cửa:

– Nộiiiiiii!………. ọc…… _ cô suýt té ngửa.

Nội đang cười nói vui vẻ ăn táo do ngoại gọt nằm trên giường trong bộ quần áo của bệnh viện.

– Bé Na, ăn táo nè con. _ nội “gọi mời”.

Nhưng nhận lại là vẻ mặt đầy uất phẫn của cô, ngoại nhận ra được điều ấy nên thúc nhẹ nội.

Hiểu ý, nội định “vuốt” cô thì… nhìn thấy hai người đang “tay trong tay”:

– Hai đứa…? _ nội chỉ vào hai bàn tay đang nắm chặt kia.

Hai cô cậu nhìn nhau rồi nhìn xuống tay mình… “xẹt”… như vừa có dòng điện 250V chạy qua hai người. Cả hai cùng rút tay lại, cô thì xoa tay tay vào quần còn cậu thì đút tay vào túi quần luôn. Trong phòng lúc này đang có hai trái dâu tây chín đỏ căng mọng.

Hai cụ nhìn hai cười cứ bụm miệng cười.

Đánh trống lảng, cô đến gần đánh nhẹ vào vai nội.

– Nội còn khỏe quá mà, vào đây làm gì hả?

– Ui ya…

– Ơ… con xin lỗi, nội đau ở đâu ạ? _ cô lại quýnh lên khi nghe nội rên đau.

– Ở đây! _ nội chỉ vào cánh tay đang bó bột trắng toát của mình.

Giờ cô mới thấy niết nội bị gãy tay.

– Làm sao mà nội…?

– Ổng đang đi đường thì bị người ta đam phải rồi bỏ chạy mất tiêu, cũng may có cô hàng xóm đưa ổng vào đây rồi báo ngoại biết.

– Con m