
nhé!
– Vâng ạaaaaaa!
– Mà này! Vụ ấy vẫn theo kế hoạch chứ? _ cô hỏi.
– Tất nhiên, chuẩn bị tốt tinh thần nha… vợ! Hahahaha… _ cậu cười như điên như dại.
– Ô kế! Quyết định vậy ha… chồnggggggg…!_ cô trợn mắt, nghiến rằn ken két, dùng hết sức cấu mạnh vào hông cậu.
– AAAAAAAAAAA… ha… tôi đùa mà!
o——…——o
Đúng 4h30’
“hiu huýttt” _ cô huýt sáo theo tín hiệu riêng của lớp cô.
– Tập hợp, điểm danh! _ Kiên hô to.
– Có
– Có
– Có
– …
Từng đứa điểm danh xong, kiên nói:
– Giờ thì phần việc còn lại nhường cho HLV trưởng đồng chí Trần Na Na!
– Tèn ten ten ten tèn tén tèn ten… _ bọn nó làm nhạc miệng.
– E hèm… thời gian không còn nhiều tôi sẽ phổ biến kế hoạch cụ thể luôn nhé. Bây giờ mình chia thành 2 nhóm. Nhóm 1 gồm tổ 1 và tổ 2 do Bảo đảm nhận, nhóm hai gồm tổ 2 và tổ 3 do tao chịu trách nhiệm. Nhóm 1 theo Phát để tới nhà mới của thầy dọn dẹp sạch sẽ, lên danh sách những thứ cần mua và thực đơn bữa tối. Nhóm 2 mình sẽ đến bệnh viện, đúng 7h gặp lại tại nhà mới của thầy Khánh, OK?
– YES!!! _ cả lớp cô đồng thanh.
– Xí xí, no yes no yes, bọn tao biết gì mà mua, ăn gì mà nấu? Bọn tao trước giờ có đụng tới mấy thứ đó đâu. _ Vy nói.
– Yên tâm đi, tao sắp xếp hết rồi, chuyện nhà cửa giao cho Kì Lâm còn chuyện bữa tối thì đã có Bảo lo, bọn mày chỉ cần giúp họ là xong.
– Nhất trí luôn! _ Phát nhảy cẫng lên.
– Ok let’s go! _ cậu hô.
Bọn nó chia ra làm việc răm rắp như kế hoạch, nhóm 1 theo chân Phát Xêkô về nhà mới dọn dẹp. Nhà cửa dưới sự chỉ đạo của Kì Lâm loáng cái đã được bọn nó lo tươm tất, cậu thì lo phần bếp núc. Danh sách đồ nhà bếp cần mua của cậu lẫn đồ dùng sinh hoạt của Kì Lâm đã có đầy đủ, bọn nó kéo nhau ra siêu thị mua đồ.
…o…
“Cốc cốc cốc” _ cô gõ cửa.
“Cạch”
– Mấy đứa…
– Chúng em chào thầy!
– Ờ… các em vào đi!
– Anh/chị chào em! _ bọn cô đến bên giường con thầy.
– Bọn anh có quà cho em nak! _ Hoàng Lâm giơ túi quà lên khoe.
– Em chào anh chị! Em cám ơn ạ! _ cô bé có vẻ rất vui nói.
– Em tên gì? _ cô hỏi.
– Dạ anh chị có thể gọi em là Ti ạ!
Bọn nó bu quanh giường bệnh của bé Ti-một cô bé dễ thương, nhanh nhảu nhưng bất hạnh. Trong lúc đó, cô và Kiên nách ra ngồi xuống cùng thầy Khánh.
Mới hai hôm mà tóc thầy đã bạc đi nhiều, vết chân chim trên mắt rõ hơn, râu cũng dài hơn nhiều.
– Sao mấy đứa biết mà tới vậy?
– Điều đó không quan trọng, tại sao thầy lại dấu bọn em về việc đó? _ cô không tiện nói ra.
– Thầy xin lỗi!
– Bọn em không chấp nhận lời xin lỗi đó vì lỗi không phải của thầy. _ cô nhíu mày.
Cô nhét chiếc phong bì vào tay thầy.
– Cái gì đây? _ thầy Khánh hỏi lại.
– Bọn em không có nhiều nhưng bọn em muốn phụ thầy, thầy nhận cho bọn em đỡ áy náy, suy cho cùng thì cũng tại bọn em khiến thầy…
– Thầy không nhận đâu, còn việc thầy nghỉ việc là do thầy chứ không liên quan gì đến mấy đứa hết.
– Thầy phải nhận, thầy không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho bé Ti chứ, em ấy cần được chăm sóc chu đáo mà! _ Kiên nói.
– Nhưng thầy…
– Thầy nhận cho chúng em vui đi mà! Thầy như tía bọn em vậy, con cái giúp tía là điều đáng phải làm mà tía!
*Tía sao?* _ thầy rưng rưng.
– Thầy cám ơn các em! thầy mà có những đứa con thế này thì thật tốt.
– Thì bọn con mãi là con tía mà, tía có đuổi bọn con cũng bám chân không chịu đi đâu. Hì _ cô nói.
– Vậy là ổn rồi, tối nay tía xin bác sĩ cho bé Ti về nhà ăn bữa cơm nha tía! _ Kiên nói.
– Nhà…? Nhà thầy… _ thầy Khánh lấp lửng.
– Bọn nó chắc đang dài cổ ở nhà đợi tía con mình về đó, mình lên đường luôn đi tía! _ Quỳnh đề nghị.
– Ưhm _ thầy Khánh gật đầu đồng ý.
…v…
Chúng nó đã đợi sẵn ở cổng, thấy thầy về đứa nào cũng réo ầm lên.
– Thầy vào nhà đi thầy!
Bọn nó kéo thầy vào nhà.
– Tía! Tía thấy nhà mới được không ạ? _ cô hỏi.
– TÍA? _ cả đám ngơ ngác.
– Chính xác! Tía, tía, nghe hay chứ? Nhỏ Quỳnh khởi xướng ấy! _ cô trả lời.
– Thầy… ah tía thấy căn nhà được không? Nhìn nó vậy thôi chứ điện đóm nước nôi tía không phải lo lắng đâu, cứ xài mái thoải tía ạ!
– Bữa tối bọn con đã chuẩn bị xong hết rồi, tía với em ăn ngon miệng nha! _ cậu nói.
– Vậy mấy đứa về luôn hả? Sao không ở lại ăn cơm luôn? _ thầy xúc động nãy giờ chưa nói được câu nào, nghe cậu nói, thầy giữ lại.
– Được cái vườn trái cây sau nhà sai trái quá bọn con ăn căng rốn hết trơn rồi, hì. _ Kì Lâm xoa bụng.
– Ba ơi tía là gì ạ? Sao mấy anh chị cũng xưng với ba là “con”? _ bé Ti ngồi trên xe lăn giật tay áo thầy Khánh hỏi.
Đứa nào cũng phì cười bởi câu hỏi ngô nghê của Ti.
– Anh chị gọi tía cũng giống em gọi ba vậy đó! Hiểu không cô bé? _ cậu xoa đầu Ti.
– … A em hiểu rồi ạ! Vậy tức là từ giờ em sẽ có 1 2 3 … 40 anh chị, sướng quá em là út. _ bé Ti vỗ tay.
Thầy Khánh nhìn Ti vui vẻ cũng an ủi được phần nào.
– Giờ cũng tối rồi, chắc ba mẹ bọn em đang ngóng ở nhà, bọn em phải về không ba mẹ lại lo lắng thầy ơi.
– Ờ mấy đứa về cẩn thận nha, thầy không biết nói gì… cám ơn mấy đứa nhiều!
– Không phải thầy mà là tía không phải em hay mấy đứa mà là con, các con mới đúng chứ tía!
Đứa nào cũng tặc lưỡi trước câu nói tỉnh queo của bé Ti.
– Hay! Hay!… Anh thích em rồi