
– Mượn gì? _ cô hỏi.
– Tấm lưng.
Cô nhìn lên lưng cậu
– Làm gì?
– Tùy sử dụng!
– …
– Cậu cho tôi mượn bờ vai giờ tôi sẽ tặng cậu tấm lưng này, muốn làm gì với nó thì tùy! _ cậu nói.
– Lưng của cậu tặng tôi thế nào, khùng.
– Tôi đã bảo là tặng rồi mà, sử dụng nhanh không tôi đổi ý đó.
Bỗng… cậu thấy có thứ gì đó ấm ấm từ sau lưng mình *Nhỏ đang… !* _ cậu nở nhẹ nụ cười.
Cô tựa đầu vào lưng cậu, nhắm nghiền mắt mắt lại.
Cứ thế hai người đi qua từng dãy nhà, từng con hẻm trên phố, chỉ mong… con đường này cứ thế dài mãi dài mãi…
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 23
+=+=+=+
Sáng hôm sau, tại trường học
– Ủa bọn này điên ah? _ h/s1
– Xời chắc là định thích chơi trội đây mà. _ h/s2
– Hay là biểu tình đòi cái gì nữa đây? _ h/s3
– … vân vân và vân vân… _ đó là những lời bàn ra tán vào của các học sinh trong trường khi nhìn thấy bọn nó.
Không hẹn mà cùng, không ai biết vì sao đứa nào trong lớp cũng mặc đồ đen chỉ chừa ra duy nhất chiếc áo đồng phục là màu trắng, từ quần, áo khoác, kẹp tóc, nơ, đến dày dép cũng đen. Thật không thể tin nổi, đứa nào nhìn thấy nhau cũng ngạc nhiên nhưng rồi cũng phì cười.
– Công nhận anh em mình hiểu ý nhau ghê! Hi _ dù không còn lòng dạ để cười thật lớn nhưng bọn nó vẫn thấy vui vui khi cả lớp đồng lòng như vậy.
– A Bảo, Na! _ một đứa reo lên khi thấy hai người tới.
Hai người bước vào lớp tròn mắt nhìn bọn nó rồi nhìn lại mình.
– Sao bọn mày… _ cô ngạc nhiên.
– Công nhận anh em mình nhất chí đồng tâm hết sức. Phải cám ơn bé Ti nhiều lắm vì đã tạo cơ hội cho anh em mình được thấy nhau thế này chứ nhỉ? _ Kiên nói.
– Để kỉ niệm ngày này mình chụp một tấm hình gia đình đi! _ Phát Xêkô nêu ý kiến.
– Đúng đấy! _ bọn nó tán thành.
– Đúng gì mà đúng? Gia đình mà người thiếu người hụt thế này hả? _ cậu nói.
– Mày… cái thằng… chỉ được cái… nói chuẩn! _ Hoàng Lâm bật ngón tay cái về cậu.
– Tao chắc là ai cũng đang nghĩ như tao đúng không? _ cô khoanh tay trước ngực nói với bọn nó.
– Còn phải hỏi, làm luôn đi! _ cậu nói rồi đút tay vào túi quần đi trước.
Nối theo là tất cả bọn nó và cô.
Đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, mà quỷ thì chưa ai thấy, ma thì có hay không đang còn là một dấu chấm hỏi, còn tuổi học trò chúng mình đã được xác định vậy nhất không nhì không còn lại học trò thì cầm chắc “giành cup vô địch” còn gì.
Thực ra đứa nào cũng chuẩn bị sẵn từ nhà là hôm nay sẽ cúp tiết để đến tiễn bé Ti, mặc dù không đứa nào nói với đứa nào câu gì nhưng cuối cùng cả lớp chúng nó lại nghĩ giống nhau thế.
——o——
Bọn nó chạy thật nhanh đến bệnh viện-nơi bọn nó biết chắc “tía và đứa em” của chúng nó đang ở đó.
Vừa tới cổng bệnh viện bọn nó đã gặp thầy Khánh.
Thầy cũng mặc một bộ vest màu đen, tay bê hũ tro của…
Bọn nó không còn hò hét hay reo lên khi nhìn thấy thầy như mọi khi nữa, thay vào đó là một không khí hết sức trang nghiêm.
Thầy Khánh không mấy ngạc nhiên khi thấy bọn nó ở đây vào lúc này lắm, vì thầy đã đoán trước được điều này. Cái “lũ quỷ” mà thầy biết là bọn nó mà, “nuôi dạy” chúng nó lâu vậy chả lẽ còn lạ cái tính “đánh chết cũng nhất quyết phải làm” của bọn nó đó sao.
…
Thầy đến một cánh đồng đầy hoa cỏ dại, mùi hoa thơm ngát hòa với mùi nắg mới. Thầy Khánh tìm đến một gò đất cao nhất, nơi đấy có một cây cổ thụ lớn tỏa bóng mát rượi.
Thầy đeo bao tay trắng, cầm từng năm tro tung vào không gian để những cơn gió “mang Ti đi”, mang Ti đến những vùng đất mà Ti muốn đến và tới cạnh những người Ti muốn bên cạnh.
– Hãy đi thật nhiều nơi! Hãy cười thật nhiều! Hãy yêu thương thật nhiều và hãy làm gì con thích nhé con gái yêu của ba! _ thầy nói trong thanh thản.
Con đường cô và cậu sắp bước đi như thế nào? Bằng phẳng hay gập ghềnh sỏi đá? Mọi chuyện rồi sẽ về đâu? Liệu hai người có chiến thắng hay phải chấp nhận thua cuộc?… Tất cả sẽ sớm được “mở nắp” thôi! Mong mọi người hãy đón đọc trong chương 24 sắp tới nhé!
Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 24
“Tùng tùng tùng”
– CẢ LỚP! _ Kiên hô to, dõng dạc.
Bọn nó đứng dậy nghiêm chào, chào “tía”-người chúng nó tôn kính và mong chờ quay trở lại.
“Đoàng đoàng…” _ thằng Phát lén giấu pháo giấy để giờ bắn ra làm đứa nào cũng giật mình.
– Chào mừng tía đã về nhà!
– Hoan hô
“Đốp đốp… rầm rầm… đốp” _ bọn nó vỗ tay lẫn đập bàn inh ỏi hưởng ứng.
Thầy Khánh giơ tay ra hiệu cho chúng nó im lặng. Đợi bọn nó lắng xuống hẳn thầy mới nói:
– Cám ơn các con đã cho tía có cơ hội đứng đây một lần nữa!
– Tía đừng nói thế, đó là chữ “hiếu” phải tròn của mỗi người con mà tía! _ thằng Phát đứng dậy phát biểu.
Đứa nào cũng tròn mắt tới ngạc nhiên nhìn nó, có bao giờ thằng này dùng văn vẻ dựng tóc gáy vậy đâu. Sao hôm nay phát biểu câu hay thế.
“Đốp đốp đốp” _ một tràng pháo tay dành cho anh bạn Xêkô của chúng ta.
– Tía có chuyện muốn hội ý với nhà mình!
Đứa nào cũng im phăng phắc chờ thầy nói.
– Vào cuộc thi Nam-Nữ sinh thanh lịch sắp tới tía có hai đề cử cho hai ứng cử viên.
– Ai hả tía?
Thầy Khánh bước về chỗ hai cô cậu đang ngồi.
– Na Na và Gia Bảo. _ thầy đặt tay lên vai cậu nói. – Các bạn