Polly po-cket
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326014

Bình chọn: 9.00/10/601 lượt.

không còn thân thiết như xưa, hai người trở nên khắc khẩu, xa cách nhưng họ vẫn rất quan tâm đến nhau dù họ không biểu lộ nhưng tất cả những vệc họ lặng lẽ làm vì nhau đã nói lên điều đó.

Lần này cậu không chần chừ nữa mà rảo bước nhanh ra khỏi nhà. Cậu vào gara định lấy xe thì không thấy đâu nữa, cậu ngó quanh tìm thử thì có tiếng người vang lên:

-Lên xe đi, anh bảo họ chở xe cậu đến đó luôn rồi. _một người con trai khoảng 21t với nước da trắng khuôn mặt khôi ngô anh tuấn đang đứng dựa vào chiếc xe hơi cạnh mình (HOÀNG GIA HUY-anh cậu, là một người lạnh lùng cứng rắn, chững chạc rất cương quyết lại rất thương em trai mình dù không bao giờ thể hiện ra ngoài, anh chưa một lần yêu cũng không muốn yêu vì Bảo. Anh chỉ muốn lo cho cậu đến khi nào cậu trưởng thành thật sự, anh luôn nhủ: mẹ đã tin tưởng gửi cậu lại cho anh, anh phải chăm sóc cậu thật tốt).

Cậu cũng muốn bước tới nhưng chân không thể nhấc được, cậu dọn ra ngoài ở cũng vì không muốn ai lo lắng cho mình, không để ai vì bảo vệ cho cậu mà xa cậu một lần nữa. Cậu rất vui khi anh trai tiễn mình dù anh ấy rất bận, bận đến cơm còn quên ăn nước cũng quên uống.

-Cám ơn! Không cần, tôi đi xe buýt cũng được. _cậu tỏ ra lạnh lùng.

-Lên đi. _anh nói nhưng giống đang ra lệnh, anh không nói gì nữa mà mở cửa xe rồi ngồi vào.

Cậu đứng đó nhìn anh cậu nhưng cũng bước lại, lên xe ngồi. Cậu đã yên vị xong mà mãi anh cậu vẫn chưa cho xe chạy.

-Sao? Không đi ah? _cậu nhìn về phía trước nói.

-Thắt đai an toàn vào! _anh cậu lại nói như ra lệnh.

Cậu nhìn lại mình, đúng là chưa thắt thật cậu vội kéo đai thắt vào. Lúc này anh cậu mới cho xe chạy.

Trên đường đi không ai nói câu nào chỉ im lặng, anh cậu tập trung lái xe còn cậu thì chỉ nhìn về phía trước. Đến nơi anh dừng xe, cậu tháo đai an toàn định mở cửa xuống xe thì anh cậu lên tiếng:

-Lâu lâu nhớ về thăm bà! _vẫn vẻ mặt lạnh như sắt.

-Tôi biết. _cậu mở cửa một chân đặt xuống đất anh cậu lại nói tiếp.

-Đừng thức khuya quá.

-Tôi biết. _cậu vẫn trả lời cộc lốc, xuống khỏi xe định đóng cửa anh cậu nói vội theo.

-Chú ý ăn uống, đi đứng cẩn thận,… giữ sức khỏe. _anh nói một hơi rồi nhìn lại cậu.-Vào đi, trời nắng.

-Cám ơn! _cậu nói nhỏ rồi đóng cửa xe lại. đợi cậu vào nhà hẳn chiếc xe mới vụt đi.

Cậu mở cửa phòng rồi gieo mình xuống chiếc giường êm ái đánh một giấc tới chiều.

Cậu không phải dọn dẹp gì nữa vì đã có người đến lo trước cho cậu, đó là ngừơi do anh cậu-Gia Huy sai tới.

………..

Tonight

We are young

So let’s set the world on fire

We can burn brighter

Than the sun… _nhạc chuông điện thoại của cô vang lên, cô bắt máy.

-Tao nghe

-…

-Ủa H.Lâm hả?

-…

-Thì tên Lâm nên nhầm… hề

-…

-Thôi tối rồi tôi không đi đâu lười lắm

-…

-Kem á?

-…

-Nhưng mà

-…

-Ok!!! Coi như tui làm phước cho cậu bé lọ lem vậy.

Là H.Lâm gọi rủ cô đi ăn kem, cậu rủ cô cốt là để nhờ cô rủ K.Lâm đi cùng vì cậu sợ nếu cậu rủ nó sẽ không đi (cô giống bà mối quá). Cô bấm số điện thoại của K.Lâm gọi cho nó

016xxxxxxxx

-Đi ăn kem với tao không?

-…

-Đi đi mày muốn mum bao nhiêu tao chiều hết (đâu phải tiền của cô mà sợ)

-…

-Ừm lát gặp. Bye!

Không cần nói địa chỉ hai người cũng biết là ở đâu vì đã cùng đi với nhau 5 năm rồi mà. Cô mặc chiếc quần lửng, áo thun cột tóc đuôi gà cao, đeo lại chiếc kính rồi xỏ dày đến chỗ hẹn.

-Na Na ở đây! _H.Lâm giơ tay vẫy gọi cô.

Thấy H.Lâm cô cũng đưa tay lên vẫy lại rồi chạy đến chỗ đó.

-Đến lâu chưa? _cô ngồi xuống ghế hỏi.

-Hì… cũng mới._H.Lâm gãi đầu.

Cậu chưa bao giờ biết bối rối là gì vậy mà giờ mặt đang ửng dần lên, trông bộ dạng cậu cô phì cười.

-Ha ha hahaha, haiz… có phải khi yêu người ta toàn như khờ đi không hả? Trông bình thường tự tin là thế vậy mà giờ lại… haha. H.Lâm nhà ta cũng dại đi vì yêu rồi.

H.Lâm chỉ cười trừ, nói trúng tim đen rồi cậu còn biết nói gì nữa chứ. Hai người lại tám, mặt cậu cũng đang dần trở về trạng thái cũ. Đột nhiên khuôn mặt cậu dần cứng lại mặt đang biến sắc, răng nghiến trèo trẹo nhìn ra phía sau cô. Cô nhìn cậu thấy lạ đưa tay huơ huơ trước mặt cậu nhưng không phản ứng, cô quay lại phía sau mình- hướng H.Lâm đang nhìn. Cô cũng bất động giống H.Lâm chắc người cô có bao nhiêu máu hiện giờ đang tập trung tại khuôn mặt cô hết khiến nó đỏ rực, nhìn theo hai con người đang tiến gần lại bàn mình. Hai người ngồi tự nhiên xuống ghế cùng H.Lâm và cô.

-Đợi tao lâu không? _một cô trong hai người lên tiếng-đó là K.Lâm.

-…

Thấy thái độ của hai người lạ lạ thoáng đầu không hểu nhưng nhanh chóng hiểu ra vấn đề khi thấy hai người đang chăm chú nhìn vị khách còn lại không mời mà tới kia, K.Lâm giải thích:

-Ờm… à… nãy tao gặp Bảo đang đi dạo một mình nên tao rủ đi chung cho vui.

H.Lâm đang rất bức xúc bởi người được K.Lâm rủ là Bảo chứ không phải là mình, đã thế còn khoác tay cậu đi vào nữa. Nhưng không thể để mất hình tượng được, không thể để K.Lâm cho mình là nhỏ nhen, không thể để mình lép vế trước Bảo được. H.Lâm trở về trạng thái bình thường, cố nặn nụ cười hoàn mĩ nhất.

-Trùng hợp nhỉ! _H.Lâm nói nhỏ. Còn cô thì đang bốc hỏa, Bảo cũng chỉ ngồi n