
o mắt một vòng quanh quán và dừng lại nơi cây piano đang “đứng”. Vẫn những khúc nhạc du dương nhưng không đủ để anh tìm lại cảm xúc hôm nào trong anh.
Định quay lưng quay về nhưng Quốc dừng bước…
Anh vẫn chọn chỗ cũ, vẫn loại rượu mạnh cũ nhưng cảm giác cũ đã phần nào vơi đi.
######
…
– Tk2… cậu làm tôi thật thất vọng! _ một old man trong bộ vest đen với vẻ mặt tức giận.
– Tôi xin lỗi!
– Xin lỗi? Xin lỗi có làm não cậu ta trắng được không?
– …
– Cậu đã giật dây khiến con thú nổi giận liệu nó có để yên cho cậu không?
– Tôi xin lỗi!
– Tôi không muốn nghe bất cứ lời xin lỗi nào từ cậu nữa, hãy hành động để dọn lỗi lầm của cậu.
– Vâng!
– Và đừng để thêm một con thú nào phát hiện ra kẻ giật dây.
– Vâng!
– Ngoài tk3 còn ai biết cậu nữa không?
– Dạ không!
– Hừm… 10 vòng thao trường, cậu hãy tự kiểm điểm lại mình đi! _ old man ra lệnh.
– Vâng!
“Cốc cốc cốc”
– Tôi xin phép! _ hắn-tk2 kính cẩn.
– …
– Vào đi! _ old man cho phép.
“Cạch” _ tiếng cửa mở, một người bước vào còn một đi ra.
…
– Tôi không rảnh có chuyện gì ông nói nhanh đi! _ cậu thanh niên nói lạnh lùng.
– Mọi chuyện vẫn ổn chứ? _ old man.
– Cám ơn. _ anh nói cộc lốc.
– Tk1… cậu có cần tỏ thái độ với tôi đến vậy không?
– Vậy ông muốn tôi phải có thái độ thế nào với một con cáo già như ông?
– Ồ câu này hơi nặng, nhưng không sao cậu biết mình đang ở đâu và việc của cậu bây giờ nên làm là được rồi.
– Tóm lại ông muốn gì? _ anh gắt.
– Ok!… Tôi nghe nói cậu còn một cô em gái… rất thông minh… rất có tài… rất dễ thương… và… _ ông ta cố tình ngắt quãng câu nói để xem sự biến sắc trên mặt anh.
– Và ông rất có hứng thú? _ anh tiếp lời.
– Wao… càng ngày cậu càng hiểu ý tôi đấy!
– Ông nghĩ có thể sao?
– Sao lại không nhỉ?
– Vậy hãy xem anh trai của nó có phải kẻ vô tích sự hay không đã. _ anh nói rồi lạnh lùng bỏ đi.
– …
– Nhưng cũng phải xem khả năng của tôi tới đâu nữa. _ old man khẽ nhếch mép.
chishikarin_360
p/s: Chào cả nhà!
Chương đầu tiên của lịch post mới có ai có cảm xúc gì hông ta? *hihi*
Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ!!!
Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 31
Một buổi sáng cuối tuần trong xanh và mát mẻ, rất thích hợp cho một chuyến picnic diễn ra…
Mới sáng ra cậu đã dậy lục đục từ sớm để chuẩn bị đồ đạc cho hoạt động của cả ngày hôm nay.
…
7h sáng…
– Na ơi Na!
Cô chạy vội từ trong nhà ra mở cửa cho cậu.
– Sao bữa nay đến sớm vậy? Có đi học đâu.
– Có việc.
– Việc gì? Mà… cậu làm gì mà đồ đạc lỉnh kỉnh vậy?
– Theo tớ sẽ biết, vào chuẩn bị rồi lên đường nào! _ cậu đẩy cô vào trong hối thúc.
– Đi đâu?
– Đã bảo cứ đi sẽ biết mờ, hỏi nhiều, lẹ đi!
Không biết cậu định dắt mình đi đâu nhưng cậu hối thúc khiến cô không thể làm khác.
…
– Cậu phải nói tớ biết là đi đâu chứ! _ cô lững thững từ trên phòng xuống gặng hỏi cậu.
– 7h30 rồi đó, đúng là con gái có khác.
– Kệ tôi!
– Hừm… _ cậu nheo mắt nhìn cô.
– Dạ tớ biết rồi ạ!
Định bước ra cửa xỏ dày lên đường thì…
“Ầm ầm ầm…”
Mây đen từ đâu kéo đến phủ kín bầu trời kèm theo sự gầm gừ của tiếng sấm.
– Không phải chứ? _ cậu thất vọng.
“Lộp độp… lộp độp… rào rào rào…” _ tiếng mưa thay cho từ “phải” của câu trả lời dành cho cậu về thời tiết hôm nay.
– Hờ… chắc mặt trời bé con không cho mình đi đấy. _ cô khoanh tay trước ngực nói ra vẻ.
– Hừ… thật là… _ cậu tức giận ngồi phịch xuống sofa.
– Cậu định cho tớ đi đâu nào? Nói ra đi, đằng nào cũng có đi được đâu.
– Picnic. _ cậu trả lời cụt lủn.
– Picnic? Trời! Sao cậu không nói sớm.
– …
– Vậy giờ sao? _ cô hỏi.
– Sao chăng gì nữa, tốn công làm bao nhiêu đồ ăn, hu.
– Cậu làm nhiều đồ ăn lắm à?
– Ưhm! Một ba lô con cóc kình đây nè. _ cậu chìa ba lô ra trước mặt cô.
– Tiếc nhỉ! Vậy làm sao ăn hết chỗ này.
– Hay cậu đưa cho mấy đứa con nít hàng xóm đi! _ cậu gợi ý.
– … Con nít?… AAA _ bóng đèn não cô bật công tắc. – Phải rồi! Con nít… cậu yên tâm để tớ xử cho. _ cô nói rồi cười bí hiểm.
– Cậu định làm gì? _ cậu thắc mắc.
– Bí mật hehe.
…
Những hạt mưa bắt đầu vơi đi, tiếng mưa dần nhỏ lại cho đến lúc tạnh hẳn…
– Đi thôi! _ cô nắm tay cậu kéo đi có vẻ rất rất háo hức.
Mất keo kia được keo này, tuy kế hoạch ban đầu của cậu bị phá sản nhưng kết quả sơ bộ cũng không hề buồn tẹo nào. Bằng chứng là nụ cười tít mắt kia của cậu, lần đầu tiên cô chủ động nắm tay cậu kéo đi. Cậu vui lắm, vui đến mức muốn nhảy tót lên 9 tầng mây ngay lập tức.
…
Cô bắt cậu ghé vào siêu thị gần đó mua thêm nhiều đồ nữa mới chịu xuất phát, không muốn tốn tiền xe cộ nhưng vì quá nhiều đồ nên hai người phải đón taxi để đến đó.
Dưới sự “chỉ huy” của cô, cuối cùng sau 30’ hai người đã có mặt tại nơi cô muốn dắt cậu đến.
Tu viện Maria…
– Sao lại đến đây? _ cậu hỏi.
– Lát nữa cậu sẽ biết.
– Tớ giống đang bị cậu xỏ mũi dắt đi hey.
– Cậu có thích con nít không? _ cô đánh trống lảng.
– No no! _ cậu xua tay.
– Hehe _ cô cười tủm tỉm rồi dông thẳng.
– Ơ đợi tớ!
…
“@bc$%^&cd$@f…”
Tự nhiên tóc gáy cậu dựng ngược lên
– Na! _ cậu kéo cô dừng lại. – Cậu có nghe tiếng gì không?
– Tiếng gì?
– Con nít.
– Cậu nhạy cảm