
ớc ra. Cát Vũ đang xem ti vi ở sô pha. Cô khẽ ngồi xuống rồi mỉm cười.
– Đừng cười ngốc nghếch như vậy!
Nhân Mĩ khựng người lại. Cô làm vẻ giận dỗi:
– Em đâu có cười ngốc nghếch?
Nhân Mĩ tỉnh dậy sau một đêm làm những việc mà ngay cả bản thân cũng khôngtưởng được. Cô quay sang nhìn chỗ bên cạnh thì thấy trống không. Cát Vũđi đâu rồi? Nhân Mĩ ngồi dậy thì thấy toàn thân đau ê ẩm. Cát vũ đángghét, hại cô ra nông nỗi này, bỏ mặc nước mắt của cô mà vẫn làm tới.
Cô ngồi dậy và mặc quần áo. Không biết anh ấy bỏ đi đâu rồi?
– Em dậy rồi à? Ra ngoài ăn sáng đi.
Nhân Mĩ ngượng ngùng quay mặt đi không nói được gì. Quả thật bắt cô đối mặt với anh thì cần có sự chuẩn bị về mặt tinh thần.
Cát Vũ vội bước đến bên cạnh ôm cô vào lòng. Mùi thức ăn từ quần áo tỏara khiến Nhân Mĩ cảm thấy đói. Có lẽ là anh đã dậy để chuẩn bị bữa sángcho cô. Giọng nói của Cát Vũ nhẹ nhàng và trầm ấm vang lên:
– Em không phải lo. Tôi không phải là kẻ ăn xong rồi bỏ đấy cho người ta dọn đâu.
Nhân Mĩ khẽ đánh vào ngực anh:
– Đáng ghét. Em đâu có nói như vậy?
– Vậy tại sao em lại bảo làm thế này là có con? Chẳng phải em đang lo lắng hay sao? Hay sợ tôi không nhận đứa con này?
Nhân Mĩ cười khổ sở:
– Em đã có con đâu? Ý của em là nếu có con thì sẽ bị đuổi học. Anh nghe rõ chưa?
Cát vũ buông cô ra và đi ra ngoài. Không quên nói:
– Em có thể uống thuốc.
Đầu óc trong sáng của Nhân Mĩ mất ba giây để hiểu câu nói này. Cát Vũđáng ghét. Nếu anh mà làm cô có con cô nhất định sẽ băm vằm anh ra làmnghìn mảnh. Tất nhiên chỉ là tưởng tượng thôi. Chỉ cần đối diện với ánhmắt của anh là cô đã thấy sợ rồi.
Cát Vũ nấu ăn rất ngon. Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm do anh nấu. Quả thật là cô không biết anh còn có thể đảm đang như vậy.
– Không cần thiết phải khen tôi đâu.
Như đoán được ánh mắt trầm trồ của Nhân Mĩ, Cát Vũ mới nói câu đó. Cậu gắp rau cho Nhân Mĩ nói:
– Em sợ có con đến thế sao? Không đi học được thì sau này tôi sẽ nuôi em.
Nhân Mĩ gắp lại thức ăn cho Cát vũ rồi nói giọng buồn buồn:
– Em cần phải học để lấy lại công ti của bố.
Đôi đũa của Cát vũ rơi khẽ. Trái tim như bị ai đó đâm vào. Cậu đã quênmất điều này. Công ti của nhà Nhân Mĩ…Cát Vũ sợ hãi. Nếu cô ấy biếtđược thì sẽ thế nào. Cậu biết bố mẹ cô ấy ngày xưa sợ ảnh hưởng đến tâmtư trẻ con trong cô ấy nên đã giấu kín chuyện này. Có lẽ họ đã tốt bụngkhi nghĩ không nên để hai đứa trẻ thù hằn lẫn nhau. Nhưng…cái kimtrong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi.
Nhận thấy khuôn mặt của Cát Vũ biến đổi. Nhân Mĩ lo lắng hỏi:
– Sao vậy?
Cát Vũ cười cho qua chuyện rồi lắc đầu:
– Em ăn đi. Không có chuyện gì đâu.
Nhân Mĩ nghi ngờ nhìn Cát vũ. Cô biết chắc chắn là có chuyện gì đó. Anhấy đang giấu cô. Bây giờ cô và anh đã là của nhau rồi tại sao lại phảigiữ bí mật với cô. Nhân Mĩ buồn bã cúi mặt xuống ăn cơm. Có lẽ có điềugì khó nói. Một ngày nào đấy cô sẽ được biết.
CHƯƠNG 13 ĐIỀU CHE GIẤU
Trong trường rộ lên một thông tin mới. Cát Vũ và Nhân Mĩ đã trở thành mộtđôi. Vậy là xưa nay mấy lời đồn giờ đã trở thành hiện thực.
Cát Vũ nắm tay Nhân Mĩ vào thư viện trong ánh nhìn của nhiều người. Tấtnhiên là hai người sẽ chẳng để ý gì đến ánh mắt này. Họ vẫn chú ý đếncái hạnh phúc ngập tràn của bản thân hơn.
Hôm nay cả hai đều rỗi, Cát Vũ rủ cô đến thư viện. Không gian yên tĩnhnơi đây có thể khiến cậu thấy bình yên. Cậu thích nhìn cô mỗi lúc chămchú vào một cái gì đó. Lúc ấy cô giống một nữ thần với ánh hào quang bao quanh. Mái tóc dài hay thả bồng bềnh sau lưng khiến phần sắc sảo dịu đi phần nào. Cậu chọn một cuốn sách cho mình và để ý thấy Nhân Mĩ chọn một cuốn sách về kinh doanh. Có lẽ cô ấy có ý chí khôi phục lại công ti của bố thật. Cát Vũ khẽ thở dài.
– Dạo này anh có chuyện gì phiền não à?
Nhân Mĩ hỏi trong khi đôi mắt vẫn nhìn vào quyển sách trước mặt. Cát Vũnhìn cô lưỡng lự hồi lâu. Cậu không biết có nên nói câu này cho cô nghekhông?
– Không có chuyện gì đâu!
Dẫu biết cô ấy đã từng nói: Nếu đã yêu nhau thì đừng nên giấu chuyện gì, nếu quá nặng nề, cả hai có thể tìm cách giải quyết. Ấy vậy mà cậu chẳng thể có gan nói ra điều đang nói trong lòng. Nếu cô ấy biết việc nàycũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ mất cô ấy.
– Em có cảm giác anh đang giấu em chuyện gì dó.
Âm sắc hết sức bình thường nhưng lại mang sự nghi vấn đến lấn át cả tâmtrạng đối phương. Cát Vũ giả vờ chăm chú vào quyển sách trước mặt khôngnói gì. Điều tốt nhất lúc này là không nên nói. Cát vũ thật sự thấy mệtmỏi, cậu đã phải chờ bao nhiêu lâu mới có được cô ấy. Nếu bây giờ chỉ vì một câu nói mà làm cô ấy bước ra khỏi cuộc sống của cậu thì thà đề choấy mãi mãi không biết việc này. Hãy nhắm mắt mà để nó trôi qua.
Nhưng rồi Cát Vũ chợt nghĩ ra cái gi đó.
– Tôi muốn đưa em đến gặp gia đình tôi.
Nhân Mĩ ngẩng mặt lên nhìn cát Vũ. Khuôn mặt anh ấy cương nghị, quảquyết lạ thường. Có lẽ anh ấy chỉ thông báo cho cô biết thôi chứ thựcchất cô có đi hay không cũng không do cô quyết định. Tuy nhiên, Nhân Mĩvẫn nói lưỡng lự:
– Bố mẹ anh…
Cát Vũ thực sự hi vọng khi nhìn thấy Nhân Mĩ bố mẹ cậu có thể hiểu. Công ti hiện tại có thể giao c