
húa trời đang ngự trị ở nơi tối cao kia. Là khuôn mặt ửng hồng khi cô ấy đồng ý dâng hiến cho anh cả tráitim lẫn con người cô ấy… Tất cả đều trọn gói trong một lễ cưới mà anhđang chờ đợi.
– Được. Chiều chúng ta sẽ về nhà mẹ nhé?
– Nhanh thế sao?
– Anh đã chờ đợi bảy năm rồi. Ba ngày nữa… chúng mình tổ chức đám cưới. Được không em?
Nhân Mĩ đưa mắt nhìn xa xăm hồi lâu. Bảy năm đã trôi qua rồi, thậtnhanh. Chính vì quá nhanh mà cô chẳng thể quên nổi quá khứ ngày xưa ấy.Nơi đứng trên con đường kia: Có gió, có anh ấy, có cô…và có cả nhữnggiọt nước mắt cùng những nụ cười… Phải làm sao đây? Tại sao trong thâm tâm lại trào dâng thứ cảm giác tiếc nuối như vậy. Bảy năm trôi qua, anh ấy đã có vợ, cô cũng đã có chồng nhưng cả hai lại đang đi trên một conđường riêng biệt có thể nhìn thấy nhau mà lại không chạm được vào nhau.Cuộc sống sao lại cứ chạy mãi một vòng tuần hoàn như vậy? Hạnh phúc kéođến đau thương, đau thương kéo đến tiếc nuối…Thật sự rất mệt mỏi.
Thấy Nhân Mĩ không trả lời, trong lòng Kiên có phần hụt hẫng. Cô ấy không muốn ư?
– Được. Quyết định ba ngày nữa đi.
Câu trả lời như xuyên thủng tầng không và lơ lửng tỏa ra một thứ gì đódễ chịu khiến Kiên cảm thấy lâng lâng lạ thường. Cô ấy đồng ý rồi. Bangày nữa. Chỉ cần thế thôi là cô ấy đã là một người vợ hoàn toàn trọnvẹn của anh. Kiên vui sướng ôm Nhân Mĩ vào lòng. Anh muốn cảm giác nàyđừng rời xa anh, hãy cho anh tham lam ước muốn nó ở lại với anh đến suốt cuộc đời.
Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống ngăn không cho giọt lệ đang dâng trên khoémắt. Tại sao lại phải khóc? Cô đã là vợ anh ấy rồi còn tiếc nuối cái gìnữa cơ chứ? Cô đã có lỗi với anh ấy suốt bao nhiêu năm qua nên đâu cóquyền tước đoạt đi niềm vui mà anh ấy đang chờ đợi để nắm bàn tay vàođó. Cô không thể là một người độc ác như thế được. Có lẽ cô cũng nêndừng chân tại đây thôi. In dấu lên cuộc đời anh ấy một chữ \\vợ\\.
Vào đúng lúc ấy, tàn thuốc của Cát Vũ rơi khẽ vào bàn tay anh khiến anhgiật mình gạt ra. Cảm giác bỏng rát chẳng khiến anh biểu lộ gì. Chỉ thấy trong thâm tâm có một điều gì đấy khó chịu, một dự cảm về một điều tồitệ sắp diễn ra.
– Cát Vũ! Con không nghe mẹ hỏi sao?
Cát Vũ chợt nhận ra câu hỏi của mẹ được đặt ra đã lâu mà anh vẫn khôngtrả lời. Anh nói như phả ra làn hơi lạnh khiến người đối diện rùng mình:
– Phải! Cô ấy đã trở về.
Bà Vy đập bàn nói lớn:
– Biết ngay mà. Mẹ biết nó có dã tâm trả thù. Và bây giờ nó đang thực hiện rồi đấy. Năm xưa mẹ bảo…
Cát Vũ đứng dậy quát lớn:
– Nếu năm xưa không phải do mẹ thì cô ấy có quay về trả thù như thế này không?
Bà Vy ánh mắt sắc lẹm nhìn Cát Vũ:
– Tại sao con chưa trắng mắt ra?
– Con chưa bao giờ mù quáng. Bây giờ con cũng nói luôn, con là ngườiquyết định trong cái gia đình này. Con không cho phép mẹ tham gia vàobất cứ chuyện gì của con nữa.
Bà Vy cứng họng không nói được gì. Bảy năm qua bà đã thôi mấy cái vụ bồbịch như trẻ con kia và toàn tâm toàn ý thờ người chồng đã mất vào cáiđêm ấy. Chiếc xe của ông ta đã lao xuống vực, qua xét nghiệm thì chothấy ông ta đã uống quá độ. Sao chứ? Bà có gì phải tiếc nuối một ngườichồng như vậy? Bà không thèm, ngay cả khi ông ta còn sống thì bà cũng… Thực ra, cứ mỗi lần nghĩ đến đây bà không thể không khóc. Chưa bao giờbà hết yêu người đàn ông đáng ghét đó. Chỉ tiếc là ông ta ra đi quá sớm, bà chưa kịp nói ra câu nói này thôi.
Buổi tối.
Thiệu Vân nhìn đứa con gái của mình đấy trìu mến. Bà khẽ vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ của Nhân Mĩ và mỉm cười đầy viên mãn.
– Coi như những năm cuối đời mẹ đã có thể nhìn thấy đưa cháu ngoại của mình rồi.
Nước mắt của Nhân Mĩ chảy dài thành vệt như nỗi buồn vô hạn. Ông trờisao lại bất công? Đã không cho cô hạnh phúc lại còn tước đoạt cả quyềnsống của mẹ cô? Bảy năm xa nhà, căn bệnh ung thư quái ác này cũng đủthời gian để hoành hành nơi cơ thể gầy gò của mẹ. Nhân Mĩ còn nhớ như in lúc sắp sang Anh. Nụ cười đầy viên mãn của mẹ cô hiễn hữu trên môi nóimong ngày cô trở về. Và bây giờ cô đã trở về rồi đây, mẹ cô vẫn sốngnhưng lại sắp rời xa cô mãi mãi. Nhân Mĩ lau nước mắt. Cô kéo cánh tayKen lại để cho mẹ nhìn cậu bé được kĩ hơn.
– Ken! Chào bà ngoại đi con.
Ken chu môi vẻ nũng nịu:
– Mẹ đã bắt con chào ba lần rồi đấy.
Kiên ngồi cạnh đó khẽ nạt:
– Sao con lại vô lễ như thế?
Thiệu Vân cười mệt mỏi. Bà đưa cánh tay lên vuốt nhẹ bờ má hồng hào củaKen. Thật hạnh phúc khi bàn tay bà chạm vào nó, ý như cái cảm giác khibà nhìn thấy Nhân Mĩ chào đời. Một cảm giác bất tận trong hạnh phúc ngọt ngào không kể xiết.
– Ken vẫn ngoan mà, đúng không?
Ken nhanh nhẹn ngồi vào giường cạnh nơi Thiệu Vân nằm rồi vỗ nhẹ vào lưng bà:
– Vâng. Ken vỗ lưng cho bà nhé? Như vậy bà sẽ không đau nữa. Khi Ken đau bụng mẹ Nhân Mĩ vẫn làm như thế này đấy.
Thiệu Vân nói:
– Mẹ Nhân Mĩ ngày xưa cũng được bà làm thế này.
Nhân Mĩ quay mặt đi cố gắng không để mẹ nhìn thấy những giọt nước mắtđầy đau thương đang chen chúc nhau rơi xuống. Bàn tay ấm nóng của Kiênchẳng làm vơi đi cảm giác lạnh lẽo và đầy sợ hãi của cô lúc này. Cô lạilà một người mang đầy tội lỗi nữa rồi. Nếu thời gian có cho cô