XtGem Forum catalog
Độc y xấu phi

Độc y xấu phi

Tác giả: Chá Mễ Thố

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210702

Bình chọn: 9.00/10/1070 lượt.

uần tuổi nhỏ đơn thương độc mã xâm nhập Đường Môn, còn tại Đường Môn chiếm một ghế chứ!

Hạng Quân Vãn không lưu cho mình mặt mũi, khiến cho Vân Tranh mặt đỏ lên. “Ta, chỉ đơn thuần muốn gọi ngươi là tỷ tỷ mà thôi…… “

“Ta đây cũng chỉ là đơn thuần không thích làm tỷ tỷ của ngươi! Ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ này, mục đích là chê là già đi!”

“Ha ha…… “

Ngay lúc hai nàng xuất hiện cục diện bế tắc, Phượng Cửu nở nụ cười, “Vãn Vãn cũng sợ già?”

Hai chữ “Vãn Vãn”, để lộ ra trình độ thân mật của hai người. Thanh âm của Phượng Cửu trầm thấp, tràn ngập từ tính, tựa như gió đêm nhẹ thổi, khiến nhân tâm ngứa ngáy, mà loại ngứa ngáy này đối với Vân Tranh mà nói lại là một loại đau đớn. Phượng Cửu chưa từng đối với nàng dịu dàng như vậy?

“Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mĩ nhân chi trì mộ”*. Mỹ nhân đều sợ hãi hồng nhan già đi, ta cũng chẳng qua là cái bình thường tiểu nữ nhân mà thôi!” Hạng Quân Vãn nhất sửa phía trước thái độ, trước mặt Vân Tranh mặt Nhi Cấp Phượng cửu phao một cái mị nhãn.

*Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mĩ nhân chi trì mộ”đại loại là Khi cỏ cây tàn úa, mỹ nhân sợ tuổi già.

Tuy rằng nàng hiện tại chỉ là tư sắc tầm thường, những cặp mắt xinh đẹp kia, lại làm cho ngực Phượng Cửu căng thẳng. Tiểu yêu tinh này, bình thường ngượng ngùng giống như đóa hoa nhài nhỏ bé, thế nào lúc này lại trở nên xinh đẹp, bắt đầu biết trêu chọc người?!

“Không biết xấu hổ!” Hạng Quân Nhu thấp giọng mắng một câu, nhưng không ngờ lời này bị Hạng Quân Vãn nghe được.

Quay đầu, thấy trong mắt Hạng Quân Nhu đối với Phượng Cửu chan chứa tình ý, khóe miệng Hạng Quân Vãn vung lên. Tên nam nhân này quả thật là họa thủy a……

“Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mĩ nhân chi trì mộ”? Thơ hay!” Bách Lý Giao trên thượng vị Chu Liên quốc nhẹ giọng thán một câu, “Xem ra nghe đồn không thể tin, Thái Bình quận chúa rõ ràng chính là tài nữ thâm tàng bất lộ!”

Bách Lý Giao đến giúp vui, chuyện trở nên càng thêm chơi vui. Hạng Quân Vãn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là im lặng ngồi, nghịch nhẫn như trước, thuận tiện sờ sờ đầu Hỏa Quỳ, khiến cho nó an tâm một chút chớ vội nóng nảy.

Từ lúc Vân Tranh khiêu khích Hạng Quân Vãn, Hỏa Quỳ đã rục rịch, Hạng Quân Vãn có thể cảm nhận được trên Hỏa Quỳ ngụy trang thành vòng vàng trên cổ tay nàng truyền đến từng trận cảm giác mát, đây là biểu hiện tức giận của Hỏa Quỳ.

“Ngoan, chính ta có thể ứng phó. “

Tay Hạng Quân Vãn gãi vào cằm Hỏa Quỳ, đem lửa giận của nó bình ổn xuống. Nếu thật muốn giết người, chỉ cần một giọt nọc độc trong miệng Hỏa Quỳ, có thể dẫn ất cả mọi người ở đây tới điện Diêm La, bất quá, như vậy sẽ chơi không vui. Đối phó con kiến nhỏ, từ từ nghiền chết, như thế mới có thú, không phải sao!

Ý nghĩ trong lòng Hạng Quân Vãn Hỏa Quỳ cảm nhận được, nhịn không được mở mắt nhìn chủ nhân. Ai nói chủ nhân nhu nhược? Nếu Hạng Quân Vãn muốn ngoạn, nó sẵn sang ngồi xem cuộc vui! Dù sao có nó ở đây, ai cũng không thể thương tổn chủ nhân! Hỏa Quỳ nhắm lại con mắt màu xanh bích im lặng dán lên da Hạng Quân Vãn.

“Cửu ca ca, ta là thiệt tình hy vọng có thể cùng tỷ tỷ hảo hảo ở chung ——”

Ở chỗ Hạng Quân Vãn ăn bế môn canh*, Vân Tranh chuyển hướng Phượng Cửu. Dù cho hắn không thích mình, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, sẽ không đến mức làm mất thể diện của nàng. Tốt xấu, ở trên địa bànThương Nguyệt quốc, bọn họ là người Dực Nhân quốc, không phải càng nên đoàn kết nhất trí sao?

*Bế môn canh: đã giải thích. Giống như “đội mũ phở” hay “ăn quả bơ” của mình.

Mỹ nhân nũng nịu, mềm mại gọi “Cửu ca ca”, nam nhân bình thường nghe thấy cũng sẽ không cự tuyệt. Chỉ tiếc, Phượng Cửu không phải nam tử tầm thường, đương nhiên không để mình bị xoay vòng vòng.

“Vân Tranh, ta nhớ rõ hoàng huynh đã sớm thu ngươi làm nghĩa nữ, như vậy, ngươi là không phải hẳn là cùng Việt Nhi giống nhau, gọi ta một tiếng Tiểu hoàng thúc chứ?”

Việt Nhi trong miệng Phượng Cửu, là Thái tử Nguyên Việt Dực Nhân quốc. Trải qua một lần nhắc nhở của hắn như vậy, mọi người mới nhớ tới, Nguyên Việt gọi Vân Tranh là tỷ tỷ, nhưng mà Vân Tranh lại gọi Phượng Cửu là ca ca, đây chẳng phải là rối loạn? Hoặc là vị quận chúa này còn có yêu thích đặc thù nào đó, tỷ như *?

“Cửu ca ca…… “ Vân Tranh không nghĩ tới nhiều năm như vậy gọi “ca ca”, lúc này bị Phượng Cửu bắt nàng kêu thành “Tiểu hoàng thúc”, bối phận kia kém rất nhiều, chẳng phải là muốn đem duyên phận của bọn họ chặt đứt.

“Xem ra Vãn Vãn nói rất đúng, ngươi quả nhiên nghe không hiểu tiếng người. Quận chúa muốn *, ta cũng không có ham mê biến thái như thế. Còn có, nàng không phải tỷ tỷ ngươi, là hoàng thẩm của ngươi. Xuất môn ở bên ngoài, đừng để bị chê cười, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến thể diện của hoàng huynh!”

Lời Phượng Cửu vừa nói ra, trên mặt Vân Tranh một trận xanh một trận hồng, hắn không giữ mặt mũi cho nàng như vậy, là vì Hạng Quân Vãn sao? Mà lời nói của Phượng Cửu, cũng làm cho Vân Tranh thành chê cười trong mắt mọi người. Nữ tử cao quý kiêu ngạo như vậy, ở trước mặt Phượng Cửu bất quá cũng chỉ như thế, thật sự là mặt nóng dán mông lạnh, tự rước lấ