
ữ chúa khẳng định ở nơi đó. Không nghĩ tới vội vội vàng vàng, một đám người chạy đến Thương Nguyệt quốc, kết quả nữ chúa không ở nơi này, trong lòng mọi người có chút mất hứng.
Thương nghị chuyện tình nữ chúa. Nguyên Việt tuy là Thái tử Dực Nhân quốc, hơn nữa tuổi nhỏ, nhưng lần này đi Nguyên Khuê đã trao quyền cho hắn, để hắn toàn quyền xử lý, thương nghị dù cho Nguyên Việt tuổi nhỏ nhất trong bốn người, cũng là có tiếng nói. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Nữ chúa ở Đường Hỷ quốc?” Ánh mắt lấp lánh của Nguyên Việt lúc này mở lớn hơn nữa, “Vậy chúng ta cho tới nay chẳng phải là tìm phương hướng sai rồi? Rốt cuộc là ai thả ra lời đồn đãi nói dối chúng ta nữ chúa là Hạng Quân Vãn?”
Nguyên càng vừa nói như vậy, Bách Lý Ảnh cười nhìn về phía Công Tôn Nam, “Công Tôn huynh, xem ra lão thái thái bắt đầu hoài nghi chuyện năm đó!”
Bách Lý Ảnh nói, Công Tôn Nam làm sao không biết. Xem thái độ Triệu Mạn đối với Hạng Quân Vãn, liền biết lời đồn đãi này cũng là nàng phóng xuất, chuyên môn nhằm vào Hạng Quân Vãn. Nghĩ đến, cũng là bởi vì Hạng Trị Chung nguyện trung thành với hắn, Triệu Mạn tra được một ít dấu vết để lại, cho nên mới nhằm vào nữ nhi Hạng Trị Chung như thế, thật sự là đáng giận!
Nguyên Việt tuổi nhỏ, không rõ chuyện năm đó, ngược lại là Trịnh Khắc lập tức chợt nghe đã hiểu. “Công Tôn huynh, ngươi gặp phiền toái rồi! Lão thái thái nhưng mà khó đối phó a! Nghe nói Hổ Phù Thương Nguyệt quốc trong tay bà ta có một nửa, chậc chậc, bên trong Thương Nguyệt quốc không quá an ổn, chuyện tình tìm nữ chúa ta sẽ giúp ngươi lưu tâm!”
Lời của Trịnh Khắc kỳ quái, chọc đến Công Tôn Nam sắc mặt biến thành màu đen, Bách Lý Ảnh bên cạnh lúc này đã mở miệng, “Trịnh Khắc, nếu đúng như vậy, ngươi cho là Triệu Mạn sẽ bỏ qua Đường Hỷ quốc cùng Chu Liên sao? Chuyện năm đó chúng ta đều có tham dự!”
Bách Lý Ảnh đều đã mở miệng, Trịnh Khắc vội vàng cười nhận, “Là ta không phải! Ta không nên vui đùa!”
Đối với thái độ bí hiểm của ba người này, Nguyên Việt không hiểu, thấy hắn như thế, Bách Lý Ảnh cười khẽ, “Thái tử không rõ? Đi về hỏi phụ hoàng ngươi sẽ biết. Lại nói tiếp, phụ hoàng ngươi cũng có phần, ha ha, đó là lần đầu tiên tứ quốc chúng ta liên thủ……”
Lời của Bách Lý Ảnh, đem trí nhớ của Trịnh Khắc cùng Công Tôn Nam trôi về mười tám năm trước, ba người trầm mặc hồi lâu, Công Tôn Nam chậm rãi mở miệng.
“Trước đây mười tám năm, xem ra chúng ta bắt buộc phải liên thủ!”
Lời này của Bách Lý Ảnh chính là lời mà Công Tôn Nam cùng Trịnh Khắc muốn nói, chỉ là mọi việc ra sao, tất cả mọi người không ai rõ ràng.
“Công Tôn Nam, giám sát chặt chẽ lão thái thái các ngươi, khi tất yếu phải động thủ, đừng đến lúc đó nội bộ mâu thuẫn, khiến cho ngươi phân tâm. Trịnh Khắc, chờ sinh thần chấm dứt, ngươi về nước trước, ta sẽ phái người đi cùng với ngươi, chúng ta nhất định phải tìm được nữ chúa. Về phần Nguyên Việt, ngươi đem chuyện trải qua từ đầu chí cuối báo cáo phụ hoàng ngươi, kêu hắn nhìn chằm chằm Phượng Cửu, ta cuối cùng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy……”
Trong bốn người, Bách Lý Ảnh tuy rằng cũng không phải nhiều tuổi nhất, nhưng hắn túc trí đa mưu cùng bình tĩnh lý trí, những người khác so ra lại kém. Hiển nhiên, Công Tôn Nam cùng Trịnh Khắc đều rất đồng ý Bách Lý Ảnh phân phối, Nguyên Việt muốn nói, cuối cùng cũng gật gật đầu, “Lúc ta đi, phụ hoàng nói ta có gì không hiểu thì thỉnh giáo cậu, nếu cậu nói như vậy, ta nhất định dựa theo lời cậu nói mà làm.”
Mẫu hậu của Nguyên Việt Bách Lý Thái Vi là muội muội cùng cha khác mẹ của Bách Lý Ảnh, Nguyên Việt kêu Bách Lý Ảnh một tiếng “Cậu” cũng không đủ.
Chuyện đã định, bốn người đều tự tán đi. Công Tôn Nam dựa vào long ỷ, nhu nhu huyệt Thái Dương. Lão yêu bà, ngươi biết rõ trẫm chỉ có Hạng Trị Chung để dùng, cố tình vào lúc đó châm ngòi ly gián, làm hại trẫm xém chút tin lầm, thật sự là đáng giận!
Nghĩ vậy, Công Tôn Nam gọi tới Ảnh Tử, “Thọ yến còn có hai ngày, giám sát Thái hậu bên kia cho trẫm. Nếu bà ta muốn làm chuyện gì bất lợi đối với Thái Bình quận chúa, nhất định phải ngăn cản!”
Ở phủ tướng quân, sau khi trải qua chuyện ban ngày, Phượng Cửu thoải mái lưu tại trong viện Hạng Quân Vãn.
“Cười cái gì?” Nhìn Phượng Cửu bộ dáng ngây ngốc, Hạng Quân Vãn hờn dỗi một câu. Thời điểm xuất cung nàng liền tỉnh, nhưng Phượng Cửu không chịu thả nàng, vẫn ôm nàng vào phủ tướng quân, làm cho tất cả mọi người trong phủ đều biết được quan hệ của bọn họ mới buông tay, nam nhân này, quả thực bất hảo!
“Nàng là của ta.” Phượng Cửu cầm lên một lọn tóc của Hạng Quân Vãn đưa lên mũi ngửi, “Không khỏi đêm dài lắm mộng, sau sinh thần chúng ta trước tiên đính hôn ở nơi này, sau đó trở về thành hôn!”
Phượng Cửu nóng vội như vậy, Hạng Quân Vãn một cái tát đưa tay hắn đẩy ra, “Chàng còn chưa có cầu hôn ta, ta cũng chưa đáp ứng được chứ! Chàng nói gả thì ta gả sao!”
“Cầu hôn?” Chuyện này Phượng Cửu thật đúng là chưa nghĩ tới, từ xưa đến nay hôn nhân đều là cha mẹ mai mối, lại nhìn ý tứ của Hạng Quân Vãn, dù cho Công Tôn Nam gật đầu đồng ý cửa hôn nhân này, Hạng Quân