
ỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách, nhìn thấy Amy đang cọ rửa tay vịn thang lầu, cô có ý tốt đi qua, lộ ra một khuôn mặt tươi cười hết cỡ.
“Amy, có cần giúp gì hay không, tôi giúp cô giặt khăn lau nha?”
Amy quái dị nhìn cô một cái, trong biểu tình mang theo vài tia khiếp sợ, cô không hiểu thiếu phu nhân từ trước bạo ngược ra lệnh làm người người chán ghét gần đây bị lên cơn điên gì, đi làm thân với mọi người, bất quá mặc kệ cô ta suy nghĩ cái gì, vẫn là ít chọc tới cô ta là tốt nhất.“Không cần thiếu phu nhân, đây là chức trách của tôi.”
Thu Thủy Tâm thất vọng nhún nhún vai, “Vậy…Tôi đây sẽ không quấy rầy cô nữa.”
Cô không có việc gì đi vào phòng bếp, nhìn thấy Phúc tẩu đang vội vàng, không biết muốn làm cái gì.
Nàng thò đầu vào hỏi:“Phúc tẩu, chị đang làm bánh bao sao?” Nhìn một viên bột trắng noãn mềm mịn, cô cảm thấy hình dạng này thật sự là rất đáng yêu.
Sự xuất hiện đột ngột của cô làm cho Phúc tẩu hoảng sợ, sắc mặt sợ hãi.“A! Thiếu phu nhân, sao côlại tới đây?”
“Tôi rất nhàm chán, muốn hỏi có thế giúp việc gì hay không…” Cô lộ rakhuôn mặt tươi cười lấy lòng,“Phúc tẩu, chị đang làm bánh bao đúng không?”
Phúc tẩu thực khó xử,“Thiếu phu nhân, nơi này toàn bột, sẽ làm dơ quần áo của cô, nếu cô muốn ăn cái gì, tôi có thể lập tức chuẩn bị cho cô, cô có thể ra phòng khách chờ một chút hay không?”
“Nhưng là, tôi chỉ là muốn giúp chịlàm.”
“Không cần,tôi làm một mình là được.”
“Kia… Vậy được rồi!”Thu Thủy Tâm cũng không muốn làm khó người khác, cô chán đến chết nên quyết định đi ra ngoài, đi vào vườn hoa phía sau.
Không biết vợ Âu Cánh Thần rốt cuộc là dạng phụ nữ gì, làm sao có thể không được ưa thích đến loại tình trạng này?
Đi mệt, cô ngồi ở ghế dài sau vườn hoa thưởng thức hoa cỏ bên cạnh, nghĩ đến Âu phu nhân thật sự đến bây giờ còn chưa trở về, không phải đã bị vụ nổ kia làm chết rồi chứ?
Nghĩ đến cái chết, cô không khỏi rùng mình lạnh run một cái, nếu phỏng đoán của cô trở thành sự thật, chẳng phải Âu Cánh Thần sẽ đau buồn vì cái chết của vợ hay sao? Còn có Tiểu Thiên…nó mới sáu tuổi mà thôi, chẳng lẽ từ nay về sau sẽ mất đi mẹ ?
Nhưng mà nhìn thái độ của hai cha con kia đối xử với cô mà nghĩ, bọn họ không giống như sẽ có bộ dáng thống khổ… Ngay tại lúc cô nghĩ đến xuất thần thì bên tai truyền đến một trận tiếng chó sủa, di? Nơi này có nuôi chó sao?
Cô nhìn thấy một chú chó thân màu nâu sẫm đi vào bên chân cùa cô, một đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp nhìn cô, cái đầu nhỏ xoay đến xoay đi, hai cái tai dài đung đưa, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Côcúi người vuốt cái đầu nhỏ đáng yêu của nó,“Ha la, cún con… Oa! Lông của mày thật mềm nga, nói cho tao tên màylà gì được không?Nhạc Nhạc?Da Da? Nữu Nữu? Đông Đông? Chíp Bông?”
“Không được đụng vào Tiểu Tam của tôi!”
Chương 9
Chương 2.4:
Một giọng rống giận truyền đến, cô vừa ngẩng đầu thì thấy Âu Quân Thiên mặt hầm hầm chạy tới.
Hôm nay cậu ta mặc một cái áo sơmi trắng cùng quần bò,tóc đen mềm mại,khuôn mặt nhỏ nhắn có thể đi làm ngôi sao nhí vẫn như trước không có nửa điểm tươi cười.
“Tiểu Tam, lại đây…”
Âu Quân Thiên gắt gao nhìn chằm chằm chú chó con bên chân Thu Thủy Tâm, nhưng nó vẫn đang xoay tới xoay lui quanh cô, bộ dạng nó thực thích, còn dùng cái đầu xù của nó cọ xát vào ống quần cô.
“Tiểu Tam!” Cậu bé thấy thế lại càng không cao hứng, có loại cảm giác ghen tị.“Lại đây mau lên!”
Đáng tiếc Tiểu Tam cũng không có ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của cậu, ngược lại còn làm nũng nằm úp sấp đến bên người Thu Thủy Tâm, cái đầu nhỏ gác lên chân cô.
Âu Quân Thiên miệng dẫu ra, tức giận trừng mắt nhìn cô,“Trả Tiểu Tam của tôi trả lại cho tôi!”
Thu Thủy Tâm nhịn cười trộm, giả bộ một bộ dáng vô tội,“Ta cũng không có bắt cóc tiểu Tam của con, không phải con cũng thấy đó sao? Là tự nó dựa vào người ta thôi.”
Cô là ai nha?Là nhà thiết kế trang phục thú cưng nha, tự nhiên là thực thích động vật nhỏ. Động vật trời sinh liền biết ai có thể thân cận, gặp được cô đây giống như cha mẹ của “quần áo”, đương nhiên muốn lấy lòng một phen.
Cô yêu chiều vuốt đầu Tiểu Tam,“Thì ra mày tên là Tiểu Tam a, tên này thực đáng yêu, có phải chủ nhân của mày đặt cho hay không? Nhưng mà Tiểu Tam a, hình như tính tình của chủ nhân mày tựa hồ không tốt lắm đâu…”
Âu Quân Thiên bất mãn đi đến, một phen ôm lấy con chó nhỏ,“Tiểu Tam là của tôi, tôi không cho phép mẹ chạm vào nó!”
Cô có chút đăm chiêu nhìn đứa nhỏ này, hỏi một câu,“Tiểu Thiên, con thực sự chán ghét ta sao?”
Cậu bé phòng bị khi thấy cô giơ tay lên, mà không biết cô chỉ là muốn sờ sờ đầu của cậu, còn tưởng rằng cô ấy muốn đánh mình, vội vàng lùi lại vài bước.
Thu Thủy Tâm theo đáy mắt cậu bé thấy được sợ hãi, đây không phải là biểu hiện nên có của một đứa bé mới năm, sáu tuổi, cô là mẹ cậu bé nha, cậu có cần sợ cô đến như vậy không? Người làm mẹ kia rốt cuộc là đối xử với đứa nhỏnhư thế nào vậy?
“Ta sẽ không thương tổn con…” Nhịn không được vì cậu bé mà đau lòng, cô buông tay, giọng mềm nhẹ nói.
Đối với biểu tìnhdịu dàng trên mặt cô, Âu Quân Thiên có chút ngây ngẩn cả người. Có một hoang mang cậu đặt