
với oán linh(linh hồn mang theo oán niệm) còn hung ác hơn, còn nữa……”
Cô càng nói, sắc mặt anh lại càng khó coi.
“Đứng ở góc độ tâm lý học mà nói, tươi cười đúng lúc chẳng những có thể làm tâm tình người ta giữ được vui vẻ, còn có thể mang đến không khí tốt cho những người xung quanh, tôi cảm thấy trong gia đình này thiếu một loại bầu không khí bình thường, mọi người dường như trở nên thật giống kẻ thù, sao lại phải vậy?”
Chương 11
Âu Cánh Thần nghe không nổi nữa, người phụ nữ này cư nhiên còn có lá gan trách không khí trong nhà không tốt? Anh nắm lấy cằm cô, ngăn lại những lý luận vô nghĩa hết bài này đến bài khác của cô.
“Angel, không cần dạy tôi, bởi vì bất luận đứng ở góc độ nào mà nhìn, cô cũng không có tư cách này.”
“Tôi lặp lại một lần nữa, không được gọi tôi Angel.” Cằm Thu Thủy Tâm bị niết khiến cho đau, nhưng cô vẫn cố nén đau không sợ hãi mà nhìn lại anh,“Hơn nữa tôi cảm thấy, có thể khiêm tốn nhận ý kiến đề suất của người khác, nhân tài như vậy mới đáng giá để người khác tôn trọng, anh chốc lát lại hung dữ với tôi, chốc lát lại rống tôi, rốt cuộc có tôn trọng qua cảm thụ của tôi hay không?”
“Nha?” Mặt anh để sát vào cô, tà ác cười cười,“Tôn trọng cô? Nói cho tôi biết cô có tài đức gì?”
“Chỉ bằng…… bằng tôi là vợ anh!”
Anh lạnh lùng xuy một tiếng,“ Danh hiệu ‘Vợ’ này đối với tôi không có nửa điểm ý nghĩa, nhất là cái dạng phụ nữ chỉ biết tiêu tiền của chồng, căn bản không đặt việc của gia đình ở trong mắt, tôi lại càng không cần nói tới hai chữ tôn trọng với người đó.”
“Anh đừng khinh người!” Cô tức giận đến dùng sức đẩy anh một cái,“Anh dám nói từ nhỏ đến lớn anh vĩnh viễn đều là hoàn mỹ sao? Xem tính cách của anh mà nói, tính tình không ổn định, vui buồn thất thường, ngôn hành cử chỉ hoàn toàn chính là một bộ duy ngã độc tôn(độc tài) !”
“Cho nên thế nào?” Âu Cánh Thần từng bước tới gần cô,“Cô muốn biểu đạt cái gì?”
Giọng anh thấp mê mà thâm trầm, cảm giác cùng giọng trước đó rống cô hoàn toàn không giống nhau…… Trời ơi, anh ta dựa vào rất gần…… Cô theo bản năng mà hơi hơi ngửa thân mình ra sau,“Tôi…… Tôi…… Tôi chỉ là muốn nói với anh, Trên…… Trên đời này, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên**……”
** nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời này còn có trời khác.
“Hay cho câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!”
Anh lộ ra một chút châm biếm,“Như vậy Thu Thủy Tâm tiểu thư, xuất ra bản lĩnh của cô để tôi nhìn thấy đi?”
“Anh……Anh muốn nhìn cái gì?” Cô nuốt nuốt nước miếng nói, sao cô lại có một loại cảm giác sắp hôn mê thế này?
Âu Cánh Thần thuận tay cầm bức vẽ trên giá, liếc mắt nhìn “Điệp luyến giai nhân”,“Không phải cô luôn miệng nói mình đối với thiết kế cũng rất có tài năng trời cho sao? Hãy cho tôi xem ‘Nhân ngoại nhân’ này có cao kiến gì đi.”
Chương 12
3.2
Bộ dáng khiêu khích của người đàn ông này cũng rất đáng giận nha! Hừ, cô mới không muốn để anh ta xem thường , vuốt cằm rốt cục được anh ta buông ra, cô mở mắt cẩn thận đánh giá mẫu thiết kế kia.
Lễ phục dạ hội này cơ hồ đã gần sát hoàn mỹ, nhưng chỉ cơ hồ mà thôi.
Cô bình tĩnh nhìn thật lâu, nói ra linh cảm trong đầu,“Không biết anh có thấy vậy hay không, nếu nới rộng vị trí phía sau lưng này, sau đó dùng ba sợi dây cùng màu đính hạt châu bằng thủy tinh liên tiếp nhau, chỗ này có thêm một cái thắt lưng nữa…… Chỗ này có thể đính nút thắt lên, sẽ khiến người ta cảm giác được có một loại hào phóng khéo léo, còn có chỗ này……”
Thu Thủy Tâm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, phát hiện căn bản anh ta không đang nghe cô nói. Nhất thời, có một loại cảm giác bị trêu đùa,“Âu Cánh Thần, anh thật sự thực không tôn trọng người khác!”
Cô tức giận muốn xoay người rời đi, anh thấy cô muốn đi, theo bản năng muốn kéo cô, kết quả –“Phanh!” Cái gáy của cô đụng vào khuỷu tay của anh,“Nha……” Một tiếng kêu còn chưa kịp, chân cô lại không biết đá phải cái gì, chân phải vừa khỏi hẳn không lâu đột nhiên lại nhói một chút.
Ngay tại khi cô sắp té ngã trên đất, một đôi cánh tay có lực ôm ngang lấy cô.
Lúc cô lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình đang an ổn nằm trong khuỷu tay Âu Cánh Thần, nháy mắt, mặt đỏ lên một mảng lớn.
Cùng anh ta giữ tư thế gần gũi ái muội như thế, làm trái tim cô không yên mà thẳng thắn kinh hoàng lên, không tự giác kinh ngạc nhìn anh.
Khuôn mặt này thật sự là quá mức đẹp trai, lông mi anh ta còn dài hơn so với cô, môi gợi cảm mà đầy đặn, còn có ánh mắt anh ta, trong thâm thúy mang theo vài tia thần bí dụ hoặc.
“Tuy vậy cái gọi là nhân ngoại nhân cũng không phải là chỉ cô.” Âu Cánh Thần hơi hơi giơ môi lên, giễu cợt nói:“Tôi nghĩ không có một cao nhân nào nhốc đến nỗi ngay cả đứng cũng không vững.”
“Không…… Không phải, cái kia…… Tôi……”
Cô nói năng có chút lộn xộn muốn giải thích, nhưng là ý cười đùa cợt trên mặt anh ta càng rõ ràng hơn.
“Xem ra cô thực hưởng thụ để tôi ôm cô nói chuyện như vậy.” Trong miệng anh mặc dù là trêu chọc cô như vậy, nhưng từ đáy lòng đã có chút kinh ngạc, kỳ quái…… cảm giác ôm cô ta dường như cũng không phải quá tệ……“Tôi k