
tiếp cận mẹ thì chúng cháu đâu đến tìm các chú!”
Phong: “Nhưng các con định làm gì?”
Minh: “Đột nhập, cướp mẹ!”
Phong, Vũ, Hàn dở khóc dở cười: “Làm sao cướp?”
Âu Dương Quân đến bọn họ còn không phải đối thủ vậy mà hai tên nhóc con này dám cả gan nghĩ đến việc cướp người của anh.
Nguyệt: “Chúng con hai người, bố Quân chỉ một nên nhất định sẽ thua. Hơn nữa, còn có thêm các chú còn gì!”
——-
Kế hoạch cướp người diễn ra theo kế hoạch.
Mọi dụng cụ và cách thức đều do ba người cố vấn là Phong, Vũ, Hàn chuẩn bị.
Hai tên nhóc con họ Âu Dương kia thật thông minh, chỉ cần nghe qua một lần đều đã hiểu.
“Xì… xì… xì…”
Một làn khói trắng nhẹ bay vào phòng ngủ của Âu Dương Quân. Minh An vừa phát hiện thì liền động mình trở dậy. Nhưng lập tức, cô đã bị Âu Dương Quân ấn trở lại, nằm yên trên giường tiếp tục giả vờ ngủ.
Ngoài ban công có tiếng động nhẹ.
“Cạch!”- Cửa ban công đã bị mở.
Qua làn khói trắng mỏng, thấp thoáng thấy bóng của hai tiểu yêu quái. Chúng bịt mặt đen như mấy tên cướp ngân hàng, lom lom nhòm ngó một hồi rồi mới tiếp cận mục tiêu.
Nguyệt giọng non nớt nhỏ nhẹ: “Anh hai, làm sao mang mẹ ra bằng đường ban công được? Quăng xuống sao?”
Âu Dương Minh: “Em ngốc quá! Trở ra ban công làm gì? Đường hoàng mở cửa chính mà đi!”
Nghe được câu này, trong bóng tối, Âu Dương Quân mỉm cười, nói khẽ vào tai Minh An: “Phong cách như thế mới đúng là con của anh!”
Minh An không nói gì, chỉ đưa tay thúc nhẹ vào bụng anh, ý bảo giữ yên lặng. Cả hai lại nhắm hờ mắt.
Một góc đệm bị lún xuống, đoán là hai tên quỷ nhỏ kia đã mò lên giường rồi!
Nguyệt: “Anh hai, chiếc đệm này của thật mềm quá!”
Dương Minh: “Đúng vậy! Nó còn to hơn cái của anh em mình!”
Minh An mỉm cười, đúng là con nít.
Nguyệt lật một góc chăn: “Anh hai, cái chăn này cũng thật ấm nữa!”
Âu Dương Minh: “Đâu nào? Em nằm dịch vào để anh xem!”
Hai tên nhóc con đi cướp mẹ thế mà quên mất, chạy vào nghiên cứu đống chăn đệm hồi lâu rồi cứ thế ngủ luôn.
Một chiếc giường rộng nằm bốn người ấm áp…
*** Hết ***