
đốc, có cô An Ninh từ công ty mỹ phẩm K muốn gặp.- Tôi biết rồi, bảo cô ấy vào đi.
Thiên Bảo nói trong mừng rỡ, đã lâu lắm rồi An Ninh không chủ động đề nghị gặp cậu, cậu chỉnh lại quần áo rồi soi mình trong gương, mọi thứ đều ổn cho tới khi An Ninh bước vào.
Trước mặt cậu hiện giờ, An Ninh đã trở nên hoàn toàn khác. Mái tóc được buộc cao, phần mái dài uốn xoăn buông hờ và hơn nữa là đôi mắt trang điểm trông rất sắc sảo. Không giống với An Ninh hiền lành thường ngày, trong ánh mắt có chứa sát khí ngùn ngụt, và nỗi căm hận khó tả.- Hôm nay em trang điểm đậm vậy? Có chuyện gì sao? À, em muốn uống gì để anh cho người lấy? – Thiên Bảo lúng túng.
– Không cần đâu, cũng không có gì quan trọng lắm.- Vậy thì em ngồi đi, có chuyện gì vậy? – Thiên Bảo bắt đầu cảm thấy lạ, thái độ của cậu càng lúc càng trở nên ngượng ngùng hơn trước.
– Dù sao tôi và cậu cũng quen biết nhau, hơn nữa, giữa tôi và cậu cũng đã có những giây phút tốt đẹp. Tôi nghĩ là mình nên báo cho cậu tin này để tránh những rắc rối về sau.
– Có chuyện gì mà em lại nói như thể sắp có chiến tranh vậy?
– Hãy nghe kỹ những lời tôi nói. Tôi đã nhận được quyền thừa kế tập đoàn K, từ hôm nay tôi là chủ tịch tập đoàn K.
– Vậy… em là… con nuôi của ông chủ tịch?
– Không sai.
– Nhưng sao lại nói với anh chuyện đó?
– Vì… sắp tới… công ty của anh cũng sẽ nằm trong hạng mục thu mua của tập đoàn K, vì nó thuộc tập đoàn Lưu.
– Em… em định đấu lại với mẹ anh sao?
– Đó không phải là đấu đá nhau, đó là công việc, là kinh doanh.
– Nói dối, rõ ràng em muốn trả thù mẹ anh.
– Tùy cậu muốn nghĩ thế nào, tôi chỉ muốn báo cho cậu như vậy. Cảm ơn vì đã lắng nghe.
Nói rồi An Ninh cùng thư ký rời khỏi văn phòng của Thiên Bảo.
An Ninh đi rồi nhưng Thiên Bảo vẫn chưa hết bàng hoàng, cô ngày một khác so với trước. Lúc còn là hầu gái, cô là một cô bé mười tám tuổi hồn nhiên, ngây thơ với đôi mắt trong sáng sâu thẳm, cậu gặp lại cô sau đó khi cô trở thành một người phụ nữ hai mươi mốt tuổi thành đạt, chững chạc tự tin và đôi mắt thù hận đượm buồn, còn giờ đây, một Nguyễn An Ninh hai mươi lăm tuổi đầy tham vọng, thù hận, quả quyết sắc bén. Cậu vẫn yêu cô, yêu cái cách thay đổi, cái cách lớn dần lên của cô, cô không làm gì sai, người sai là cậu, cậu không có quyền và cũng chẳng có tư cách để ngăn cô lại, những gì cô làm chỉ là bảo vệ cuộc sống bé nhỏ của mình, bảo vệ những gì quan trọng với mình và tìm lại, đòi lại những gì đã mất. Cậu muốn ngăn cản cô không trả thù mẹ mình nhưng mở lời thế nào khi cậu là người bắt đầu của mọi chuyện. Cậu cũng không thể đứng bên lề khi nhìn hai người phụ nữ đấu đá nhau, hai bên đều quan trọng với cậu, khi bất kì bên nào bị tổn thương, cậu đều là người có lỗi. Lòng cậu rối bời, hối hận và càng bế tắc.
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm đắt tiền hắt bóng xuống mặt bàn. Bà Lưu đang ngồi đợi vị khách bí mật, bà cảm thấy hơi khó chịu khi họ là người mời nhưng lại tới muộn. Ly nước trước mặt đã rót tới lần thứ hai và cuối cùng người phải tới cũng đã tới…
Trước mặt bà là một người đàn ông già, mái tóc lấm tấm bạc được hớt lên gọn gàng.
– Xin lỗi vì đã tới muộn, chuyến bay của tôi bị hoãn nên tôi đã tới thẳng đây khi xuống sân bay, mong bà lượng thứ.
– Không sao, tôi cũng vừa mới tới. – Bà Lưu cười nhạt, thực ra bà chẳng ưa gì việc gặp mặt đối tác đã thất lễ ngay từ lần gặp đầu tiên.
Người đàn ông đưa danh thiếp cho bà Lưu, qua tấm thiệp thì ông ta là CEO của một công ty đầu tư nào đó tại Nhật.
– Mời ông ngồi.
Hai người ngồi xuống gọi món và bắt đầu câu chuyện của mình.
– Đồ ăn ở đây khá được, mong là nó hợp khẩu vị của ông.
– Ồ, tôi là người dễ ăn, chắc sẽ hợp thôi.
– Theo tìm hiểu thì hiện tại ông là nhà đầu tư lớn nhất của Lưu gia, cho phép tôi hỏi thẳng, vì sao ông lại quan tâm đến Lưu gia nhiều như vậy?
Ông giám đốc cười xòa:
– Vậy cho phép tôi được hỏi, vì sao tôi lại không được dùng tiền của mình và đầu tư vào Lưu gia, tôi nghĩ đó là cách dùng tiền đúng cách, bao năm qua, tôi đã kiếm được không ít tiền.
– Cổ đông của tập đoàn Lưu có khá nhiều, thường thì mỗi người chỉ nắm giữ khoảng 1% đến 5% cổ phần của Lưu là quá nhiều, nhưng số cổ phần của ông hiện tại đang ngang ngửa với chủ tịch.
– Tôi chưa hề nghĩ tới chuyện đó, bản thân tôi là một người Việt yêu nước, tôi đã có ý định đầu tư vào Việt Nam từ rất lâu, và Lưu gia luôn là lựa chọn đầu tiên. Suốt ba năm tôi đầu tư vào Lưu gia, chưa có năm nào nó khiến tôi thất vọng vì vậy tôi nên đầu tư vào nơi khác sao? Xin lỗi, tôi đã già và không muốn mạo hiểm hơn.
– Cảm ơn ông đã ưu ái Lưu gia của chúng tôi. – Bà Lưu cười trừ. Người đàn ông đó quả là biết cách né tránh câu hỏi. Bà Lưu đã quản lý Lưu gia rất nhiều năm, bà đã gặp rất nhiều người, linh tính mách bảo với bà rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, sau bức màn ấy có điều gì đó bí ẩn mà bà phải quyết tâm tìm cho ra.
Chương 23: Kế hoạch
Chương 23: Kế hoạch.
– Ông đã gặp bà Lưu chưa?- Dạ thưa rồi ạ.
– Tốt, sắp tới Lưu gia sẽ có biến động, hãy chuẩn bị rút khoản dự trữ bên Ma Cao về, chúng ta sắp phải dùng tới nó rồi.
– Tôi b