
ng bít Tết trả lời.– Hôm qua Ngọc ngủ ngon ko? Minh ân cần– Cảm ơn Minh hôm qua nhờ có tấm lưng của cậu minh ngủ ngon lắm.Ba người ăn uống vui vẻ thì thấy hắn đang ngồi ăn với Phương Nga ơn bàn bên kia. Nó chơjt khựng lại Kim vội đổi chủđề:– Ơ, a này Ngọc tối nay tụi mình đi ngắm biển nhé. Có cả Minh và Tuấn đi nữa– À,ừ. Mình biết rồi – nó nở nụ cười gươngj gạo.Tối, nó mặc chiếc aso thun trơn màu hồng phấn cùng quần short đen, Kim mặc váy dài tới đầu gối màu xanh dương .Minh mặc áo thun trắng và quần jean, Tuấn mặc áo thun xám và quần jean đen. Đi bộ trên biển nó chợt nhớ đến ngàymà nó với hắn đã hét lên với biển. Bỗng từ xa nó nhìn thấy hắn và Nga, ngay chỗ có đứng với hắn mấy ngày trước . Ngahét lên:– em yêu anh, Phong. Rồi om lấy thân người to lớn ấyNó như chết trân tại chỗ , Kim chạy lại chỗ Nga nhưng bị nó cản lại. Vậy là tụi nó về khách sạn, ngày mai sẽ về trườngnên nó quẹt nước mắt mà nói:– Thôi mình mệt rồi,về thôi! Nó cười buồnT/G: mình viết những chuyện xúc động ko được đạt cho lắm. Nên có vài chỗ bị lủng củng và chưa ăn khớp với nhau nénmong các bạn bỏ qua cho. PART 23Sáng, tất cả học sinh tập trung tại sảnh và chuẩn bị lên xe ra về, mọi người trong lớp và các bạn khác rất quí mến nó từtrước . Lại rất ghét Nga nên đã coos tình đi thật chậm bỏ Nga xa thật xa Phong để nó được ngồi kế bên Phong vậy màai đâu biết rằng lúc nó định ngồi xuống mọi người mừng thầm trong bụng thì tự nhiên Nga kêu lên:– Anh Phong ơi, ở trên hết ghế rồi mà ở dưới ghế cao xe chạy xóc lắm cho em len ngồi với.Phong khó xử nhìn Ngọc rồi nói:– À thôi bà xuống dưới ngồi cho Nga lên đây nha. Nó hay bị say xe lắm.Ngon ko nói gì lặng lẽ bước xuống dưới , mọi ánh măst như dao găm phóng về phía hắn. Joyce uất ức chạy lại nắm tayNgọc ngồi xuống chỗ Phong đẩy Nga ra rồi nói:– Say xe gì chứ, sao ko uống thuốc đi. Ai đến trước thì phải được hưowrng chứ. Câu sau nói đầy ẩn ý– Vậy em sẽ uống thuốc em xin lỗi. Nga giả bộ đuwa tay quẹt nước mắt rồi đi xuốngNhìn thấy vậy, Phong tự nhiên tức giận lên, hét vào mặt Joyce:– Ngồi gì mà ngồi chứ, toi đã nói Ngọc nhường cho em ấy. Ngọc cũng đồng ys rồi mà, Nga bị say xe cô ko thấy sao?Ngọc buông tay làm rơi túi đôf xuống đất rồi mở to mắt nhìn hắn và nói ko nên lời. Nó chỉ biết đi xuống dưới ngồi thôi,và nó đã thấy nụ cười ác độc trên gương mặt của Nga. Joyce tức giận, hét lên:– Cậu là đồ ngu ngốc. Sau này chắc chắn cậu sẽ phải hối hậnNói xong, Joyce mặt hầm hầm về chỗ còn nó thì mở nhạc lên đeo tai phone và nó đang cần được yên tĩnh:” Đoá hoa trong veo mỏng manhGieo vào nỗi đau thật nhanhTừng lời em nói khẽ thôiNhưng cào xé tâm hồn tôi…”Đi được một lúc nó bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu , sực nhớ ra chết rồi nó chưa uống thuốc chống say xe. Mặt nó trắngbệch, thấy bụng khó chịu cổ họng thì như có chất lỏng chua chua cứu muốn nôn ra nhưng ko được. Bạn nữ kế bên thấynó như vậy thì vội la lên cho cả xe biết:– Chết rồi, có ai có bịch ni lon ko ? Ngọc say xe sắp xỉu rồi nàyMinh vội chạy lại chỗ nó và vuốt vuốt để nó cảm thấy đỡ hơn . Xoa dầu cho nó cậu lo lắng sắp chết rồi đây, mặt nó xanhxao, lạnh ngắt vậy mà khi cậu quay lại thì vẫn ko thấy hắn xuống. Tức giận cậu đập mạnh tay xuống nền xe, Kim biếthắn ko xuống chứ nhưng cô vẫn để cho Minh chăm sóc nó, Tuấn lắc đầu nhìn Phong rồi gửi cho Phong một tin nhắn.Ring…Ring…RingLà tin nhắn của Tuấn ,hắn mở ra xem:” tao thật thất vọng về mày, Phong ạ. Tại sao người ngồi dưới kia ko phải là mày mà là Minh chứ . Mày ko nhận ra Nga ảlà một con hồ ly tinh sao? Ai cũng nhận ra chỉ có mày ko nhận ra. Cứ như vậy mày sẽ mất Ngọc, đến lúc đó thì đừngmong sưj tha thứ của mọi ngừoiw và nó. Tới lúc đó chăsc nó là của Minh rồi”Hắn nhắn lại:” Chuyện của tao mày đừng xen vào ”Tuấn nhìn qua Phong nhún vai ra vẻ: OK tao sẽ ko xen vào chuyện của màyThật ra bây giờ hắn muốn xuống đó xem nó như thế nào lắm nhưng mặc cảm tội lỗi năm xưa và gương mặt Nga nhìnmình như muốn khóc khiến hắn ko xuống dưới với nó. Có nghĩa rằng bây giờ Ngọc đã đứng vị trị thứ hai sau Nga rồi. PART 24Nó đang rất đau, ko ngờ được rằng người đang chăm sóc nó là Minh chứ ko phải hắn. Dù mệt nó vẫn ý thức được chứ.Nó đã quá mệt mỏi rồi, cất giọng nhẹ nhàng nó nói với bạn nữ kế bên:– Cảm ơn bạn đã giúp mình. Nhưng bạn có thể cho Minh ngồi đây và bạn sẽ lên ghế của Minh ngồi được ko?Bạn nữ đó lo lắng nhưng cũng chấp nhận, bạn này rất hâm mộ nó và rất ghét nhỏ Nga. Từ khi từ rừng về ai cũng hiểucho nó và trở nên xa lánh Nga. Minh vội ngồi kế bên nó, đẩy đầu nó qua vai mình cậu nghe nó noi trong nước mắt:– Mình mệt mỏi quá rồi, cho mình dựa chút thôi.– Cả đời này mình nguyện hi sinh tấm lưng và bờ vai này cho cậu. Yên tâm đi – Minh nhẹ nhàng nóiNó thiếp đi, tới tối đã về tới nhà. Nó chuyển về nhà Kim ở, hắn cũng ko nói gì. Nó tưj nhủ: Ko sao đâu, ko biết rằng nóđã lặp đi lặp lại câu nói này bao nhiêu lần trong đầu rồi. Sáng hôm sau nó và mọi học sinh đi học bình thường , giờ rachơi nó vào nhà vệ sinh nữ rửa tay vì bị dính mực. Phương Nga cũng bước vào đang định đi ra thì Nga nói:– Cô đã thua rồi. Từ bỏ đi, người Ph