
ác nước. Lễ kéo dài ba ngày. Ngày thứ nhất, thứ hai là cùng các sứ quan trò chuyện dưới chính điện. Có rất nhiều hoạt động được đưa ra, bề ngoài như chỉ như để giải khuây song mục đích thực sự là phô trương thanh thế. Đoàn Bạch kỵ binh bách chiến bách thắng của Vũ đế cũng lần đầu tiên duyệt binh, bày trận trước mắt đông đảo mọi người.
Sân đình rộng lớn, quân ngũ chỉnh tề, trăm người như một. Sau hiệu lệnh, đội kỵ binh, cung binh, bộ binh nhịp nhàng ra vào, những cử động đều tăm tắp, không lỗi một nhịp dù chỉ là nhỏ nhất.
Chư hầu nín thở khi đám kỵ binh đông đảo bỗng rẽ sang hai bên. Một bóng đen đột ngột xuất hiện giữa vòng binh sĩ.
Con ngựa đen tuyền, phía trên là một dáng người ngời ngời khôi giáp. Chiếc áo sáng loáng, gương mặt thật được che khuất sau lớp mặt nạ nhưng vẫn tỏa ra khí thế bất phàm.
Ngựa phi rất nhanh, dường như lướt trên mặt đất. Thế mà người ấy vẫn ung dung thong thả. Bàn tay cầm cương khá hờ hững.
Đột ngột hắn nghiêng người sang một phía. Trên tay tự lúc nào đã xuất hiện một cây cung.
Mũi tên xé gió phóng thẳng lên bầu trời xanh thẳm. Một bóng đen nhỏ sa xuống sân.
Cây cung đã xuyên qua khoảng cách giữa hai chiếc lông vũ trên cánh chim, bắt chéo làm chim mất thăng bằng, rơi xuống. Không một thương tích, chim rơi xuống đất vẫn vẹn nguyên.
Vũ đế vẫn im lặng. Ngay khi người mang khôi giáp xuống ngựa, tiến tới thi lễ, hắn cũng chỉ nhẹ mỉm cười.
-Cám ơn Vũ tướng quân đã nhớ hôm nay là sinh thần của trẫm, không muốn sát sinh.
Vũ tướng quân là một cái tên khiến nhiều người rúng động. Vị chiến thần tung hoành khắp nơi lại là một thanh niên trông có vẻ ốm yếu, mảnh khảnh thế sao?
Nhưng tài năng của hắn thì không thể chối cãi. Đây cũng chỉ là cách thức “khoe tài” của Vũ đế, qua đó đưa ra lời cảnh cáo đối với những thế lực đang lăm le ngoài bờ cõi. Mục đích đó, xem ra đã đạt thành một ít rồi.
Nhiều chư hầu có lẽ đã có phần chột dạ. Sứ thần Bắc quốc tỏ ra khá trầm ngâm.
Vũ đế nhếch môi…. Bắc quốc là cái gai trong mắt. Dẹp được chúng ít ra trong 10 năm nữa các chư hầu sẽ không dám nổi loạn. Từ phía biên giới binh lực của hắn vẫn tiếp tục chinh phạt một số quốc gia nhỏ khác, mở rộng lãnh thổ đất đai. Trong thời gian này, Vũ đế cần nhất là sự ổn định trong triều nội. Hắn không muốn mình có chút bận tâm gì khi đích thân lên lưng ngựa chỉ huy cuộc chiến với Bắc quốc tới đây.
Ngày lễ cuối cùng dùng để gặp mặt quần thần. Mọi nghi lễ do Nghi phi đứng ra chủ trì. Hậu điện được trang hoàng trang trọng nhưng vẫn vô cùng thanh nhã. Thái Mẫn lần đầu tiên đến những nơi này có chút choáng váng. Song nàng nhanh chóng trấn tĩnh. Một lát nữa thôi, được gặp hoàng thượng, có thể …sẽ bị người trách phạt vì tội vô lễ, đánh đòn hay chém đầu cũng được…Chỉ cần…có chút hy vọng được trở về với tướng công và đệ đệ, Thái Mẫn vẫn muốn mạo hiểm một lần.
– Thái phu nhân!
Vạt áo Thái Mẫn bị giật nhẹ…Tỳ nữ bên cạnh nàng đã quỳ mọp xuống. Chỉ có Thái Mẫn vẫn đứng trơ trơ:
– Nương nương giá đáo. Chúng nô tỳ bái kiến nương nương…
Là một nương nương dung mạo vô cùng xinh đẹp. Lụa là gấm vóc cắt may khéo léo, mái tóc mượt mà giắt đầy trâm ngọc quý giá, tuy nhiên vượt lên trên sự xa hoa đó là khí chất tôn quý, cao ngạo của một người lớn lên trong nhung lụa ngọc ngà.
– Nương nương!
Thái Mẫn giật mình quỳ xuống. Cùng lúc là tiếng hô vang:
– Vô lễ…Người đâu…Bắt nàng ta đến chỗ nương nương.
Một vị nương nương cao quý, đương nhiên không vì sự vô tình của một người mà tức giận. Minh phi cũng vậy. Nàng chỉ muốn chứng tỏ uy thế của mình:
– Nương nương….nương nương tha tội – Tỳ nữ Tiểu Thanh vội vã dập đầu – Thái phu nhân là người của Thừa tướng đại nhân. Lần đầu vào cung, phu nhân không biết quy tắc, là lỗi của nô tỳ vô ý không nhắc nhở, xin nương nương tha tội cho…Xin nương nương tha tội cho!
Đánh chó phải kiêng mặt chủ….Huống gì là người được Thừa tướng đưa vào cung, thân phận không thể xem thường. Sắc mặt Minh phi dịu lại. Nàng lên tiếng:
– Thì ra nàng là người của Thừa tướng. Ta nghe nói, thừa tướng đại nhân có 3 vị phu nhân, không biết nàng là phu nhân nào?
– Thưa nương nương….- Thái Mẫn ngẩng mặt lên – Dân phụ không phải là vị phu nhân nào trong số đó. Dân phụ là Thái Mẫn, chỉ là một người bình thường…Dân phụ…
Có người bước lên nói nhỏ vào tai Minh phi. Đôi mày liễu cau lại, vẻ nhu hòa cũng dần mất đi, nàng ta nhìn thẳng vào Thái Mẫn:
– Ta cứ ngỡ biểu muội của ta phải thua dưới tay một mỹ nhân thiên hương quốc sắc thế nào…Ai ngờ…
– Thưa nương nương….Đã sắp đến giờ vào tiệc…Thỉnh nương nương…
Minh phi phẩy tay. Đoàn tùy tùng đi thẳng. Đợi họ khuất bóng, tiểu tỳ nữ mới dám đứng dậy, nhìn Thái Mẫn với vẻ dè dặt:
– Phu nhân….Đó là Minh phi, chủ của Ngân Cung. Đó cũng là biểu tỷ của Linh phu nhân ở dinh Thừa tướng.
– Vậy à?
Thái Mẫn có phần hoảng hốt. Minh phi đã có khí thế như vậy, thế còn hoàng thượng….Nàng sắp đối diện với một người hơn thế nhiều lần…Liệu…Liệu mọi chuyện có suôn sẻ không?
Đằng trước, Minh phi đi chậm lại, khẽ hỏi Nhũ nương đi cạnh bên mình:
– Ngươi nói trong thư biểu muội có nói, nàng ta là