
hạ…Thái Mẫn ngu muội. Thái Mẫn chỉ biết, người ta muốn có quyền lực ngoài vì muốn cuộc sống được sung sướng, còn là vì để bảo vệ những người thân của mình nữa. Bệ hạ là hoàng đế, có nghĩa là quyền lực rất cao rồi. Vậy mà muốn tha một người cũng không làm được. Thế thì có quyền lực để làm gì? Người dân nhìn vào sẽ nghĩ hoàng đế là vô dụng, sau này còn ai sợ người nữa….Làm sao người trị quốc sau này?
Chương 37: Tha Thứ
Ads Trong ngục thất, Hàn Viễn đang tựa người vào tường đá, thiêm thiếp. Lâm Nghi đứng lặng trong góc, nước mắt lại rơi.
Ân sủng cuối cùng mà hoàng đế dành cho nàng là vào thăm hắn. Sáng mai Hàn Viễn sẽ bị đày ra biên trấn, cũng có thể cả đời này không trở về hoàng cung Thương Quốc. Đó đã là một ân đức, nhờ Thái Mẫn và Bạch Phượng Khanh trước triều đình làm ầm ĩ chuyện, mang cả long thai ra uy hiếp mới có được kết quả này.
Còn hận? Còn oán? Còn uất hận nữa không?
Lâm Nghi không còn cảm thấy những điều đó nữa. Trong lòng nàng ngay từ lúc Hàn Viễn bị bắt vào thiên lao đã hiểu, oán hận, trách cứ cũng chỉ là một cái cớ để Lâm Nghi xua đi cảm xúc trong tim mình. Nàng yêu Hàn Viễn…Từ khi nào không biết. Cũng chẳng quan tâm, người khiến tim Lâm Nghi xao động là Mạc Phong hay Hàn Viễn dưới lớp mặt nạ da người.
– Ai?
Hàn Viễn vẫn phản ứng rất nhanh nhẹn. Nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn có chút ngỡ ngàng:
– Là nàng?
– Phải…Là tôi…
Lâm Nghi bước nhẹ từng bước. Gương mặt thanh tú tái nhợt, khiến hắn càng cảm thấy đau lòng:
– Có phải mấy đêm rồi nàng không ngủ? Còn Khánh nhi, con thế nào rồi?
Chất giọng trầm ấm đó….Lâm Nghi không kềm nổi lòng mình nữa. Nước mắt lại rơi. Nàng cất tiếng trong nghẹn ngào:
– Con…con không sao cả. Hoàng thượng đã thu xếp cho con ở chỗ Thái Mẫn. Nhưng mà…tôi…tôi không được gặp con.- Nàng lại nghẹn ngào- Tôi nghe tin ngày mai người sẽ bị đày ra biên trấn nên mới van xin hoàng thượng. Đệ ấy cho tôi đến đây lần cuối…Chỉ một lần cuối nữa…
Lần cuối? Thà để nàng tin bảy năm trước hắn không còn nữa, còn hơn cho gặp lại, cho khám phá ra một sự thật, để rồi người thì vùi đời trong cung thẩm, người lại phải ra tận biên quan, suốt đời không thể biết tin nhau.
– Khánh nhi sẽ ở lại.- Hàn Viễn nhẹ nhàng- Bệ hạ đã hứa cho con cùng người thân tín của ta về quê. Khi nàng nhớ con, có thể đến gặp nó. Khánh nhi rất ngoan, rất hiểu chuyện, khi lớn lên, con sẽ không trách chúng ta đâu.
Lòng Hàn Viễn chỉ còn lại một nỗi vương vấn. Lâm Nghi nàng…nàng có tha thứ cho hắn không?
Nàng đã đến đây có nghĩa là mọi nỗi uất hờn đã được xếp vào quá khứ. Hàn Viễn không muốn nói nhiều hơn nữa. Thời gian vô cùng quý giá. Bây giờ hắn chỉ mong được nhìn thẳng vào nàng, thu hết dáng hình mảnh mai bé nhỏ, để Lâm Nghi mãi mãi đi sâu vào lòng Hàn Viễn, không phai nhạt, không thể lãng quên.
– Ta là Hàn Viễn…Nghi nhi, nàng biết ta là Hàn Viễn phải không?
Lâm Nghi bật khóc…Hàn Viễn…Hàn Viễn…Bao năm qua nàng chỉ nhớ đến một Mạc Phong trầm lặng. Không ngờ đằng sau còn có một Hàn Viễn, người nàng trao trọn tấm thân trinh bạch, còn có kết tinh của tình yêu.
– Hàn Viễn…
Lâm Nghi chạm tay lên mặt hắn. Hàn Viễn lùi lại, né tránh. Hắn khẽ khàng:
– Đừng…đừng chạm vào người ta. Nếu có người nhìn thấy nàng sẽ gặp chuyện. Thái phu nhân cũng không thể che chở cho nàng…Hoàng thượng cũng…
Hắn lo lắng…Chỉ lo lắng cho Lâm Nghi mà không nghĩ đến thân mình ngày mai sẽ bị lưu đày mãi mãi. Là nữ tử, đôi khi chi cần như thế đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ngọt ngào lan vào tận đáy tim.
– Thiếp…thiếp không sợ.- Lâm Nghi bỗng ôm chầm lấy hắn- Thiếp không sợ gì nữa. Hàn Viễn…Xin chàng….xin chàng cho thiếp được ôm chàng một lần nữa. Một lần cũng được….Thiếp…
Trong mối quan hệ của họ, ai là người phải nợ ai?
Vòng ngực rộng của Hàn Viễn cho Lâm Nghi cảm giác vô cùng quen thuộc. Bảy năm trời xa cách, để rồi bây giờ gặp lại, lại sắp phải chia tay. Nàng…và hắn, thà rằng cứ như sinh ly tử biệt. Gặp nhau làm gì, ôm chặt nhau làm gì nữa, để rồi sau cái ôm này là muôn trùng ngăn cách, là nước mắt mặn môi.
Cả người Hàn Viễn như chấn động. Nhưng rồi hắn cũng không ngần ngại nữa. Vòng tay xiết chặt lấy Lâm Nghi, gọi khẽ tên nàng:
– Nghi nhi…
Ánh mắt hắn chợt trở nên xa thẳm. Không biết có còn gặp lại, nhưng giây phút này đã đủ cho Hàn Viễn không tiếc ngày mai phải ngã xuống vì nàng.
Bên ngoài lao ngục, Bạch Phượng Khanh thầm thở dài. Vũ đế và Thái Mẫn. Lâm Nghi và Hàn Viễn. Những kẻ yêu nhau say đắm, nhưng lại không thể ở cùng nhau trọn vẹn. Cuộc đời không chỉ một màu hồng.
Hắn quay lưng, ánh mắt vụt trở nên lạnh lùng, chứa đầy quyền uy của một viên quan đầu triều nội:
-Lui đi!
-Thừa tướng đại nhân. Đây là thiên lao. Nếu như…
-Ta bảo lui thì các ngươi cứ lui đi. Hàn tướng quân nếu muốn chạy thoát, các ngươi nghĩ là có thể ngăn được hay sao?
Bên trong đại lao, tay Hàn Viễn vẫn còn bị gông cùm. Nhưng hắn vẫn ôm Lâm Nghi thật chặt. Còn nàng, khóc nghẹn như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt của nữ nhi bao giờ cũng nhiều như thế, chẳng qua là chưa có ai để Lâm Nghi được khóc vì hắn mà thôi.
-Đừng khóc nữa -Hàn Viễn lau nước mắt cho n