XtGem Forum catalog
Đơn giản tiếng yêu

Đơn giản tiếng yêu

Tác giả: Phong Ca

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322344

Bình chọn: 7.5.00/10/234 lượt.

c chân những tên cướp đi sau cũng loạng choạng hơn..

-Khốn kiếp.

Con ngựa tía của tên đầu lĩnh lồng lên mạnh mẽ, vụt một cái đã phóng qua đám hố đào vội. Dân làng chững lại, nhìn hắn ta bằng đôi mắt khiếp hãi. Ánh mắt đầu lĩnh hung tàn, nét mặt dữ tợn, lưỡi đao vung lên.

-A…

Đao bị cản lại. Người dân làng mở mắt trong hoảng hốt. Hàn Viễn tay cầm đoạn gậy đã bị chặt làm hai khúc, ánh mắt không chút dao động, áo phất phơ như một thượng tiên.

-Công tử, phải làm gì? Phải làm gì?

Đám cướp còn lại đã tràn qua bẫy. Tay lăm lăm vũ khí, những ánh mắt tàn nhẫn chết người.

-Đánh đi!

Hàn Viễn hô nhỏ. Dân làng nhìn đám cướp đang hung hãn lao đến. Chúng có tới cả ngàn. Dân làng Hạ Đàm chỉ có mấy trăm.

-Không đánh thì chết. Chỉ có các vị mới yêu thương cha mẹ, con cái, thê nhi của các vị. Bọn cướp thì không…

Nhà cửa sẽ bị đốt, đàn bà bị hãm hiếp, đàn ông bị bắt là nô dịch, trẻ con người già có thể bị giết. Đám cướp đâu có lương tâm.

-Đánh đi. Đừng chạy. Đánh lại chúng.

Có ai đó đã thét lên như thế. Hàn Viễn tay cầm đoạn gỗ gãy vẫn thong dong đón những đòn đánh thâm độc, chỉ muốn lấy mạng của tên chúa cướp. Có ai đó hét lên:

-Công tử…

Thanh đao được ném tới. Tên cướp phân tâm.

Chân Hàn Viễn đá mạnh xuống nửa thanh gỗ nằm chỏng chơ trên đất. Nó như một mũi tên xé gió nhắm thẳng vào người đầu lĩnh. Hắn hoảng hốt né qua. Tới khi định thần thì cổ hắn đã bị nắm chặt bởi bàn tay như thép của Hàn Viễn.

-A…….

Người làng xông lên đầy khí thế. Họ sợ…Nhưng nỗi sợ đó không lớn bằng cảm giác đau lòng mất mát khi người thân của mình bị đe đọa. Hàn Viễn hiểu nỗi sợ đó. Hắn cũng từng rùng mình khi nghĩ đến….Có thể sẽ không còn nhìn thấy Lâm Nghi nữa. Có thể nàng sẽ đau lòng khóc ngất lên vì hắn. Có thể…trọn đời trọn kiếp, cơ hội ôm nàng vào lòng cũng không còn.

-Dừng tay…

Tiếng kêu lanh lảnh…Đám cướp còn đang hoảng sợ bởi dũng khí bất ngờ của dân làng Hạ Đàm yếu ớt vội ngưng tay. Thủ lĩnh bị khống chế. Bọn chúng cũng không muốn liều mạng vì một kẻ như thế, nhanh chóng ném đao kiếm. Có kẻ còn bỏ chạy trong đêm.

Chiến thắng, sao dễ dàng như vậy? Dân làng nhìn nhau bở ngỡ. Tiếng hò reo vỡ òa được dịp vang lên.

Tại dinh thự của Ban tướng quân, rất nhiều người đã chờ sẵn. Pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm đang dần về sáng. Tiếng gà gáy sáng đã bắt đầu phía xa xa.

-Tướng quân….Tướng quân. Đó là tín hiệu của…

Ban tướng quân đã nhận được thư hàm của Hàn Viễn, căn dặn rõ ràng thời gian phối hợp. Chỉ là không ngờ, dũng khí của dân làng lại được thổi bùng như vậy, thực sự làm hắn ngạc nhiên.

Giao lại tên đầu lĩnh đã bị trói chặt tới ba vòng dây cho dân làng, Hàn Viễn rảo bước về một ngôi nhà nhỏ. Nơi đó có những người thân thuộc đang chờ bước chân hắn trở về….

Chương 47: Ngoại Truyện 6: Hồ Ly Tinh

Ads -Hoàng hậu giá lâm….

-Nô tỳ tham kiến hoàng hậu….

-Hoàng hậu muôn muôn tuổi….

Đằng sau thì…

Giai nhân tú lệ nghiêng thành

Hoàng cung sủng hạnh riêng dành hồ li….

Trong cung Vân Hạnh, một nhóm cung nữ mới được tuyển đi theo tổng quản đến gặp chủ nhân của cung điện, hoàng hậu Thái Mẫn, được tôn xưng Nhất quốc chi mẫu nhưng cũng là niềm oán hận của nhiều tần phi trong cung cấm. Nghe nói hoàng hậu thủ đoạn tàn nhẫn, lại biết dùng tà thuật. Tâm của hoàng thượng là do nàng câu dẫn, từ một nữ tử bình thường dân dã thăng liền lên ngôi vị hoàng hậu, đứng đầu Tam cung. Mấy năm nay nàng đối với hoàng thượng càng tỏ ra “được sủng mà kiêu”, chỉ cần Vũ đế để mắt đến người nào, kẻ đó sẽ gặp họa sát thân. Hoàng thượng mê say nàng, chỉ cần hoàng hậu lên tiếng sẽ ra tay truất phế, thậm chí mang các nàng biếm lãnh cung.

Đã có vài vị tần phi không tin vào mị lực của hoàng hậu, sau lưng người liếc mắt đưa tình với hoàng đế, ngày hôm sau lập tức gặp họa. Nhẹ thì bị phạt hèo do những lỗi lầm không biết khi nào phạm phải, nặng thì chọc giận long nhan, bị lưu đày lãnh cung.

Huyền thoại về sủng hậu- yêu cơ của vương triều lan khắp quốc gia. Tuy nhiên Vũ đế vẫn là vị hoàng đế tốt, tận tình chăm lo đời sống dân chúng nên chuyện hoàng gia người dân không bàn luận tới, chỉ dốc lòng tôn kính đế vương. Triều thần cũng bớt mồm bớt miệng, một số người thì cố gắng nịnh hót nhà mẹ của hoàng hậu, mong được thăng quan, tăng lộc….

Trong nhóm cung nữ có một tỳ nữ tên là Bảo Hòa, mười lăm tuổi, dung nhan tươi đẹp. Nghe tin đồn về hoàng hậu, các ma ma đều cảnh báo nàng về nguy cơ “gặp họa do nhan sắc”. Bảo Hòa vô cùng hoảng hốt, vội vàng dùng chút bản lĩnh y thuật sẵn có, tạo nên một vết thương nhàn nhạt trên mặt, tự làm giảm đi nhan sắc của mình.

Đối diện với hoàng hậu yêu mị trong truyền thuyết, các cung nữ tim đập thình thịch, vừa mừng lại vừa sợ. Nếu được chọn làm cung nữ hầu hạ hoàng hậu thì ăn mặc không lo đến, nhưng….mạng sống như chỉ mành treo chuông vậy. Ai biết hoàng hậu khi nào nổi giận…Khi nào muốn giết người.

-Ngươi đi!

Bảo Hòa giật mình thon thót. Hoàng hậu vừa chỉ vào nàng? Bao nhiêu ánh mắt đều dồn về phía nàng.

-Hoàng hậu thiên thiên tuế. Nha hoàn này là Bảo Hòa, khi vào cung không cẩn thận nên….

-Được rồi…Để lại hầu hạ ta.

Hoàng hậ