Dòng Sông Ly Biệt – Quỳnh Dao

Dòng Sông Ly Biệt – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324290

Bình chọn: 7.5.00/10/429 lượt.

nay hay tin tôi mới đến.

Viên cảnh sát chau mày:

– Vậy thì cô ngủ ở đâu?

Tôi vội nói địa chỉ tôi ra.

– Cô lập gia đình chưa?

– Chưa.

– Vậy thì cô ở với ai?

– Ở với mẹ tôi.

– À! Cô vẫn còn người mẹ ruột!

Tôi cười. Không có mẹ thì tôi từ đâu chui ra đây? Viên cảnh sát thật nhẫn nại, tiếp tục hỏi:

– Mẹ cô tên gì?

Tôi bắt đầu khó chịu:

– Điều đó đâu có liên hệ gì đến vụ án này? Mục đích của chúng tôi là muốn tìm ra dì Tuyết, chứ ông hỏi tôi điều đó có dính dấp gì đâu?

– Không phải thế, với bất cứ vụ án nào chúng tôi cũng không thể bỏ qua một chi tiết nhỏ mà mình cảm thấy có liên hệ xa gần.

– Nhưng mẹ tôi đâu có thể nửa đêm nửa hôm đến đây mở khóa sắt lấy tiền bạc và bắt cóc dì Tuyết đâu?

Viên cảnh sát nắm ngay câu nói:

– Làm sao cô biết có người đến mở khóa sắt mà không phải là bà Tuyết hành động?

– Vì dì Tuyết đâu có đủ sức làm chuyện đó, vả lại dì ấy cũng không đủ dụng cụ.

– Như vậy theo ý cô phải có tòng phạm bên ngoài?

– Tôi nghĩ thế.

– Thế cô có thể cung cấp cho chúng tôi một ít tài liệu không?

Viên cảnh sát thẩm vấn quét tia mắt sắc bén sang tôi. Tôi quay nhìn cha, cha có vẻ khó chịu. Bao nhiêu dằn co căng thẳng tâm trí tôi. Có nên nói ra không? Nói ra có hại cho cha không? Nhưng không nói thì dì Tuyết và số tiền kia sẽ không bao giờ hy vọng lấy lại được. Tôi còn do dự, thì cha cất tiếng:

– Y Bình, con còn muốn giữ bí mất của tên khốn nạn đó à?

Thế này thì nói ra cho rồi, tôi quay sang viên cảnh sát:

– Vâng, tôi hiểu được một tí, gã đàn ông tòng phạm của dì Tuyết là tên Ngụy Quang Hùng ở đường Trúc Lâm làng Trung Hòa. Nếu tìm được hắn, tôi nghĩ sẽ không khó lắm trong việc tìm bà Tuyết.

Viên cảnh sát lật sổ nhật ký ra ghi chép, xong ngẩng mặt lên nhìn tôi cười:

– Tôi nghĩ là với chi tiết cô vừa cho, việc khám phá ra thủ phạm không khó khản lắm. Riêng về sự liên hệ giữa tên Ngụy Quang Hùng và bà Tuyết thế nào, cô biết rõ không?

Tôi cắn môi:

– Cũng không rõ lắm, nhưng nếu không tìm được bà Tuyết ở địa chỉ trên thì ông thử đến bệnh viện xem. Cô con gái của bà ấy đang nằm dưỡng bệnh ở đấy, biết đâu bà ấy chẳng đến thăm.

Viên cảnh sát lại ghi chép luôn tay và hỏi thêm mấy câu nữa mới chịu ra về. Cha vẫn yên lặng, khi viên cảnh sát ra về, người mới lên tiếng.

– Chắc chắn bà ấy không đến thăm Mộng Bình đâu.

– Sao cha biết?

– Bà ấy không nghĩ đến Như Bình thì Mộng Bình có nghĩa lý gì.

Cha bỏ về phòng. Tôi ngồi lại nhìn Như Bình. Nàng đang rấm rức khóc. Lúc gần đây bao nhiêu bão tố chụp vào người nàng. Từ cái thất tình cho đến việc ra đi của mẹ, Như Bình gầy và xanh xao nhiều. Tôi không muốn quấy rầy nàng, nhưng tôi có một thắc mắc không thể không hỏi được.

– Như Bình, hai ngày qua dì Tuyết có nhờ Như Bình đưa thư cho ai không?

Như Bình gật đầu. Tôi hỏi tiếp:

– Đưa cho ai thế?

Như Bình cúi đầu xuống, ấp úng:

– Đưa cho một người ở tiệm cà phê trong một ngõ hẻm nhỏ ở đường Thành Ðô.

– Có phải người đàn ông đó gầy gầy không?

– Vâng.

– Làm sao Như Bình biết người đó?

– Mẹ tôi đưa cho tôi xem bức ảnh để nhận ra mặt người.

– Bức ảnh đó Như Bình còn giữ không?

Gương mặt Như Bình đầy nét sợ hãi:

– Y Bình định đưa cho cảnh sát?

– Có lẽ.

Như Bình nắm tay tôi, bàn tay nhớp nháp mồ hôi của nàng run rẩy. Như Bình van xin:

– Y Bình, tôi thấy những lời Y Bình cung cấp cho cảnh sát ban nãy cũng đầy đủ lắm rồi.

– Nhưng tôi muốn cảnh sát phanh phui được vụ án.

– Nhưng nếu… Mẹ tôi bị bắt, người có bị tù không?

– Có thể lắm chứ.

Bàn tay Như Bình xiết chặt tay tôi:

– Y Bình, Y Bình tha cho mẹ tôi đi!

Tôi đứng dậy:

– Như Bình hãy suy nghĩ kỹ xem. Mẹ Như Bình cuốn hết tiền bạc bỏ đi, mà không hề nghĩ rằng Như Bình và Mộng Bình sẽ khổ sở biết bao khi không có mẹ, không có tiền bạc. Như vậy bà ấy có tròn trách nhiệm làm mẹ không? Tại sao Như Bình còn muốn che chở cho bà ấy?

– Nhưng… mẹ tôi cũng không sống được nếu ở lại đây, cha có tha cho mẹ đâu?

– Lúc bà ấy bỏ trốn bà ấy có báo trước với Như Bình không?

– Không, mẹ tôi bỏ đi lúc nào tôi cũng không biết. Cô Lan là người đầu tiên hay chuyện đó.

Như Bình lại cúi xuống ôm mặt khóc tức tưởi:

– Mẹ tôi giận tôi… Mẹ tôi bảo tôi là đồ vô dụng… Vì tôi để mất Thư Hoàn.

Hai tiếng Thư Hoàn vừa thoát ra khỏi miệng là Như Bình khóc không thành tiếng nữa. Tôi thẩn thờ nhìn chiếc lưng run rẩy từng nhịp theo tiếng nấc. Trông nàng tội nghiệp làm sao. Thật ra nàng không xấu, nàng yếu đuối như con sên trong chiếc vỏ cứng. Bây giờ chiếc vỏ đã bể, vũ trụ như sụp đổ.

Nếu dì Tuyết không tàn nhẫn, nếu cha không cho tôi ăn trận đòn nhục nhã thì có lẽ… Thư Hoàn… Quá khứ như một khúc phim quay lại trước mặt, tôi bàng hoàng trước sự thật. Rốt cuộc rồi sự trả thù của tôi chỉ giúp dì Tuyết trùng phùng với người yêu, chỉ làm cha khổ hơn.

Giữa lúc Như Bình khóc lóc thảm thiết, tôi đang suy nghĩ không ngừng thì có tiếng chuông cửa reo vang, tôi vẫn ngồi yên, cô Lan bước ra mở cổng. Qua cửa kính, tôi thấy Thư Hoàn hấp tấp bước nhanh vào. Tôi chạy ra, Thư Hoàn nói:

– Sao có chuyện gì đó? Vừa đến nhà em nghe nói đằng này có chuyện gì nên anh chạy ngay đến. C


Polly po-cket