Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328374

Bình chọn: 10.00/10/837 lượt.

quan t cậu”.

Dung Ân đứng trước căn nhà gác cổ, đắm mình trước những bông hoa lê trắng phau đung đưa trước gió, khắp bầu trời bung tỏa màu trắng xóa của tuyết rơi đầy, mỗi lúc dày đặc hơn, yên lặng nhìn Trần Kiều, ánh trong trẻo tinh khôi, đứng ở góc đường, kiên cường giống như những bông hoa lê thách thức tiết trời khắc nghiệt.

“Vì sao cậu muốn quan t mình?”.

Đầu tiên là Diêm Việt, sau đó là Nam Dạ Tước, trải qua quá nhiều chuyện, đã sớm trở nên bình thản.

Trần Kiều bắt gặp ánh lạnh lùng xa cách, nhất thời biết gì hơn.

Dung Ân cúi lưng, nhặt lấy từ mặt đất vài cánh hoa bỏ vào túi xách, bước lại phía Trần Kiều, gió đông quạnh quẽ quất vào mặt, giống như muốn cắt xén từng thớ da thịt.

“Ân Ân, anh em, vì anh em….”

Dung Ân bước mỗi lúc gần, mười ngón tay siết chặt.

“Cậu mình….”, Một lời tự thú ngay thẳng, ngoại trừ Diêm Việt, chưa từng nghe được từ ai khác.

Dung Ân ngoảnh đầu, nhìn vào góc phố tiêu ều, Trần Kiều hề quanh co mà trực tiếp thẳng t, trống đập dồn dập vì căng thẳng, ánh anh rạng ngời, nét mặt tươi cười, căng tràn sức sống.

Dung Ân mỉm cười, Trần Kiều thả lỏng, trong lòng nhịn được nhảy múa.

Anh rợm lại gần, người phụ nữ đã nhanh hơn quay lưng, hướng về phía xa, nét cười hề biến mất, nhưng lại từng giọt rơi xuống mặn đắng.

Yêu?

Trải qua từng ấy chuyện, còn xứng đáng nhận được tình sao?

Tiếng bước chân vọng lại từ phía sau mỗi lúc gấp gáp, Dung Ân vội vàng bắt chiếc xe, nhanh chóng bỏ .

“Cô này, có người đàn ông vẫn mực đuổi theo”.

Dung Ân nhìn vào gương chiếu hậu, cánh tay Trần Kiều mở rộng, như vậy, giống như chú chim bồ câu muốn vươn mình sải cánh tự do, nở nụ cười cay đắng, “Làm ơn nhanh hơn”.

Vòng quanh khắp đường phố, mới có thể cắt đuôi được anh, đường về nhà, Dung Ân qua siêu thị mua vài món đồ, rồi ghé vào hiệu thuốc.

Sau khi ra, cũng ngay lập tức về nhà, mà tìm đến ng ty mới được thành lập trước đây từng xin vào, rằng khí thế tuổi trẻ bừng bừng quả thực sai, tuy rằng chỉ là văn phòng , nhưng giấy tờ cần xử lý đã chất lên cao ngất.

Thẩm Mặc nhìn Dung Ân liền vui đón tiếp, băn khoăn thời gian dài nhưng rồi cũng hạ quyết t, tìm đến nơi này, “Thẩm Mặc, có chuyện, mình muốn nhờ cậu giúp đỡ”.

“Chuyện gì, cậu cứ ”.

“Mình trở về đây làm được ?”

“Thật sao?”, sắc mặt Thẩm Mặc giấu được vui mừng, “Vậy tốt quá”.

“Thế nhưng, tại mình thể làm ngay, từ ngày mai, chúng ta sẽ trao đổi qua mạng, bản vẽ cậu cứ email ình, mình sẽ ở nhà thiết kế, sau đó gửi lại, được ?”, “Đương nhiên là được, cậu có thể đến, còn cũng vấn đề gì”. Thẩm Mặc vui kéo tay Dung Ân, “Lúc đó, tiền lương mình sẽ gửi cho cậu theo tháng”.

“Thẩm Mặc, cám ơn cậu”.

Dung Ân muốn bỏ , phải tìm trước ình đường rút tối ưu.

Thời gian mấy tháng này, nhất định phải nhanh chóng khiến Nam Dạ Tước chán ghét, đến khi bụng mỗi lúc rõ hơn, cho dù kịp, cũng có thời gian để suy tính đến giải pháp khác.

Vì thế, thể ở lại Nghiêm Tước thêm nữa.

Dung Ân về đến nhà, Nam Dạ Tước vẫn chưa về, lên tầng hai, chuyện quan trọng nhất lúc này là thuốc tránh thai, trong túi, đã mua lọ thuốc, loại thuốc nào, bên ngoài giống y hệt thuốc tránh thai và ng dụng cũng ảnh hưởng đến phụ nữ mang thai.

Dung Ân c thận đổi thuốc, sau khi sắp xếp lại mọi thứ, mới nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Không lâu sau, bên dưới lầu truyền đến tiếng phanh xe, khi Nam Dạ Tước lên lầu, vừa lúc Dung Ân ngủ dậy, chống hai tay ngồi dậy, ệu bộ lười nhác, tự nhiên lại phảng phất nét phong tình, , “Nam Dạ Tước, từ mai tôi làm nữa”.

Người đàn ông thoáng giật mình, nhưng cũng biểu lộ liễu, anh nới lỏng cà vạt, “Nghĩ thông suốt rồi?”.

“Ừ”, Dung Ân ngồi dậy, “Anh nuôi tôi, tôi việc gì phải làm việc khổ sở cho cam? Tôi cũng nên hưởng thụ cuộc sống”.

Chương 68: Sự nuông chiều của anh, lấn tới của

“Em muốn……”

———



Bỗng chốc, muốn cam t tình nguyện để anh nuôi.

Nam Dạ Tước cởi áo khoác, đứng dậy giúp anh cầm lấy áo, sau khi anh cởi xong tất, “Buổi tối cùng tôi mua đồ được ?”

Người đàn ông gối tay nằm lên giường, hai khép hờ, “Muốn mua gì?”

“Mua máy tính”.

“Lãng phí thời gian buổi tối làm gì”, Nam Dạ Tước nheo cười, “Máy tính, trong thư phòng thiếu, tùy tiện dùng cái là được rồi”.

Dung Ân khẽ bước đến cạnh giường, “Nam Dạ Tước, tôi vừa mới động tay, cái anh cũng cho?”

Người đàn ông lúc này mới mở to , anh bắt lấy tay phải Dung Ân ve vuốt, trở mình ngồi dậy, cũng để ngồi lên đùi mình, “Cho, đương nhiên cho, em muốn gì tôi đều cho em”.

Quả , cưng chiều hết mực.

Chẳng cần hỏi, mặt Dung Ân, đã trả lời ngay xấu hổ cỡ nào.

“Đi thôi, phải bây giờ”, Nam Dạ Tước trước nay luôn là làm ngay, anh kéo tay Dung Ân ngồi dậy, “Mua xong cũng vừa lúc ăn tối”.

Ngồi vào xe Nam Dạ Tước, Dung Ân thoải mái thưởng thức tiếng nhạc du dương, khủy tay tựa cửa sổ, nghiêng đầu, quan sát khuôn mặt người đàn ông.

Mi t hề chau lại để lộ chán nản, dường như, anh hề quan t đến lời vừa rồi, trái lại, mặt còn ánh lên hài lòng.

Dung Ân khẽ thở dài, liếc nhìn ngoài cửa sổ, đã quá nóng ruột, người đàn ông này suy nghĩ gì, cũng biểu ra ngoài quá nhiều. Bàn tay để đầu gối bị người đàn ông kéo qua, anh lái


The Soda Pop