Snack's 1967
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328393

Bình chọn: 8.5.00/10/839 lượt.

à đại , bất cứ ai cũng được phép vắng mặt, ng lao lần này là của tất cả phòng thiết kế chúng ta”.

Cả gian phòng rộ lên tiếng cười ồn ã, Dung Ân nỡ bỏ qua, nhưng cũng muốn , chợt nghe tiếng Hạ Phi Vũ chậm rãi nhả ra từng chữ, “Dung Ân, vốn dĩ hay tụ tập cùng đồng nghiệp, hôm nay, lại muốn vắng mặt?”

Một loạt ánh như tên bắn đổ dồn lên Dung Ân, Lý Hủy thế, vội vàng kéo tay áo , “Ân Ân, cùng , cậu cần lo, còn có mình mà”.

Thấy lời nào, Hạ Phi Vũ liền cười cười, vỗ tay, “Nếu đã chu bị xong, chúng ta lên đường thôi”.

Tất cả đồng nghiệp đều bừng bừng khí thế, khuôn mặt ai nấy cũng hân hoan, hào hứng, nơi như Cám Dỗ, phung phí rất nhiều tiền, nếu phải đãi ngộ của ng ty, ai lại có thể đến những nơi xa xỉ như vậy.

Hạ Phi Vũ đã đặt sẵn phòng bao, mọi người cùng nhau ăn cơm Tây, sau đó kéo thẳng đến Cám Dỗ.

Màn đêm dần buông xuống, sàn nhảy bày ra những tư thể quấn quít ng khai, phô diễn ham muốn, bầu khí như vậy, cho cùng là muốn mọi người có thể vứt bỏ nhân tính, phóng thích thú tính chôn giấu trong con người.

Có người cởi giầy để lại bên ngoài, vận đôi tất chân khêu gợi, dưới nền nhạc sống động, phô diễn những ệu nhảy tự do.

Lý Hủy trời sinh ham thích nhảy múa, bầu khí nhanh chóng cuốn hút nàng, nên cũng mau chóng gia nhập, chỉ còn lại độc Dung Ân, ngồi yên lặng ở trong góc.

Từ khe hẹp của cửa phòng bao, hành lang, gã đàn ông cao to và người phụ nữ mặc váy ngắn lướt qua liền dừng chân, ta khẽ đẩy cửa, vào trong, “Dung Ân, là sao?”

Dung Ân ngg đầu, chỉ trong tay người phụ nữ cầm ếu thuốc, mái tóc xoăn để buông xõa sau lưng, những đường cong cơ thể tạo nên dáng hình quyến rũ mà mê hoặc cùng ngang bướng, “Mị?”

“Không nghĩ tới sẽ lại gặp ”, ta chới với đôi guốc cao mười phân, tới trước mặt mọi người, “Cảm giác nhảy cùng chỉ như vừa mới hôm qua, người cộng tác cùng tại, cũng thể tìm được cảm giác như vậy, ra như vậy, quả đáng tiếc quá rồi”.

Lời vừa ra, khí xung quanh rơi vào im lìm, ánh Hạ Phi Vũ sáng ngời, “Cô , Dung Ân đã từng là người nhảy dẫn ở đây?”

“Những người này là bạn của ?”, ngón tay Mị khẽ gẩy gẩy ếu thuốc.

Dung Ân biết trả lời ra sao, ngờ có ngày bị vạch trần tại nơi này, ánh những người xung quanh rõ ràng trào lên giễu cợt cùng xem thường, Lý Hủy nhìn mọi người lượt, rồi ngồi xuống cạnh Dung Ân.

“Dung Ân, ngờ còn có chuyện như vậy”, Hạ Phi Vũ bắt đầu cợt nhả, “Chuyện xảy ra khi nào vậy, vì sao, thiếu tiền?”.

“À, tôi nhớ ra rồi”, người trong số hội bà tám cất tiếng , “Còn nhớ tấm ảnh bị phát tán qua thư ện tử ? Nói chừng ta và tổng giám đốc, cũng là quen nhau ở đây….”.

“Phải ?”, khóe miệng Hạ Phi Vũ nhếch lên, “Nói như vậy, cũng xem như tìm được kim chủ?”, (Ý chỉ ba cái lẳng lẳng lơ lơ xong r kiếm bọn đại gia dựa dẫm… hị hị…).

“Như vậy, các người rất xem thường người nhảy dẫn sao?”, Hồi lâu lời nào, Mị lúc này đột nhiên lên tiếng, đem đầu thuốc dúi vào cốc của Hạ Phi Vũ, “Đặc biệt là , tính toán cái gì?”.

Hạ Phi Vũ rõ ràng ng ra, biểu cảm gương mặt cứng đờ, “Cô cái gì?”

“Chúng tôi tự kiếm tiền, tự hưởng, mất mặt ở chỗ nào?”, tất thảy mọi người trong phòng, ánh ai nấy cũng đều bất thường, “Tôi cho biết, có cởi hết quần áo ra rồi nhảy múa, cũng ai thèm liếc nhìn”.

“Cô….”, Hạ Phi Vũ nghiến răng tức giận, tay chỉ thẳng mặt đối phương, “Làm sao, chính bản thân làm chuyện xấu hổ, còn cho người khác ?”

Hai người đấu khẩu qua lại, lúc này, Dung Ân vội vàng đứng dậy, hiểu rõ gia cảnh của Mị cũng tốt, làm nhảy dẫn ở đây là

“Tình thầm lặng”

———

Lời Dung Ân vừa ra hoàn toàn chỉ là vô ý, nhưng vừa xong, liền có ý muốn ra ngoài hít thở khí trong lành trong chốc lát.

“Đi đâu cũng được”.

Người đàn ông ậm ừ tiếng, ôm liền ngủ thiếp , cũng có ý định gì thêm.

Chuyện này, nhiều ngày sau đó, Dung Ân những tưởng rằng anh đã hoàn toàn còn để trong lòng, hoặc là, căn bản hề nghe vào. Không ngờ đến cuối tuần, người đàn ông vừa thức giấc, câu đầu tiên anh đã , “Chu bị , tôi đưa em chơi”.

“Đi đâu?”, Dung Ân ngồi ngoài ban ng, ngón tay gõ bàn phím rất nhanh.

“Một người bạn của tôi, ở ngoại ô có trang trại, nhân dịp hai ngày cuối tuần, tôi đưa em chơi”. Nam Dạ Tước ngồi dậy tới ban ng, lúc này chỉ mới là sáng sớm, phía cuối chân trời đằng Đông, chỉ là màu trắng bạc nhàn nhạt.

Dung Ân đóng máy tính lại, trang trại….Cô mím môi, vội vàng đứng dậy, “Được, em chu bị đồ”.

Đường đến nơi mất chừng tiếng xe chạy, thời tiết hôm nay rất đẹp, khi hai người xuất phát, đỉnh đầu là những mảng lớn áng mây xanh bồng trong trẻo, uốn khúc về phía đàng xa tít tắp, dần dần vạch ra những đường sáng lấp lánh, khiến t tình người bộ hành cũng trở nên hào hứng hơn.

Mở cửa kính xe, gió táp vào da thịt lạnh như cắt da cắt thịt, hai tay Dung Ân đút trong túi, mái tóc dài chỉ đơn giản buộc đuôi ngựa lòa xòa. Tóc gió thôi bay chạm đứt quãng vào cổ Nam Dạ Tước, người đàn ông cười đưa nhìn , “Ân Ân, tóc em dài đấy”.

Cô vén lại mớ tóc lộn xộn về bên, “Nam Dạ Tước, còn bao lâu mới tới nơi?”.

Người đàn ông vươn tay, đặt lên đùi trái của , “Ân Ân, gọi tên, em quen sao?”, Người đàn ông hết câu, ánh tràn ngập tà mị đối diện Dung Ân.

“Gọi