
tên gì?”, Là giống như nữ nhân khác, gọi Tước sao?
“Tôi gọi em như thế nào?”, người đàn ông chế trụ tay , đầu ngón tay theo thói quen vẽ hình tròn lòng bàn tay .
“À”, Dung Ân suy nghĩ chốc rồi ngg đầu, “Dạ”.
Thân xe ổn trọng đột nhiên lắc , bánh xe thiếu chút nữa cán vào lề đường, Nam Dạ Tước buông tay để ổn định tay lái, sau đó mới nhìn lại, “Ai cho em gọi tên tôi khó nghe như vậy?”.
Dung Ân mỉm cười, khóe miệng lộ ra giảo hoạt hiếm khi anh được, “Được rồi, gọi anh là Tước, được chưa?”.
“Dạ sao”, người đàn ông lần nữa kéo tay , đưa lên chà sát môi mình, “Cho em mỗi đêm đều muốn tôi”.
Sau khi quanh co suốt hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến trang trại mà Nam Dạ Tước đến, cửa chính, được rào xung quanh bằng gỗ nguyên sơ, Dung Ân ngó đầu ra ngoài cửa sổ xe, còn chưa nhìn kỹ, đã vô cùng thích nơi này.
Xe chuyển bánh lên con đường bằng đá, có phần rung xóc, nhưng ều đó hề ảnh hưởng đến t tư hào hứng trong lòng, hôm nay ánh nắng rất chan hòa, gió cũng thổi rất , Dung Ân vươn tay, những bông hoa lê trắng muốt bị gió thổi bay rơi xuống lòng bàn tay .
Trắng nõn như tuyết. Mùi hương thanh mát.
Nam Dạ Tước đỗ xe lại trong chiếc lán, gian vướng chút nào ồn ã hay khói bụi của thành thị mà trong lành vô cùng tận, hương vị trái cây chín mọng vấn vít, kích thích vị giác, cùng hương hoa ngào ngạt, phảng phất trong gió.
Ở nơi này, tự do tự tại, lúc này có người lại gần tỏ ý muốn dẫn hai người thăm quan, nhưng Nam Dạ Tước từ chối, đường cũng quá rộng, anh kéo tay Dung Ân, vai kề vai về phía trước.
Khi qua vườn quả, Dung Ân kéo tay Nam Dạ Tước, “Đây có phải mía ?”
“Hình như vậy”, Giọng ệu, cũng đảm bảo chắc c.
“Em muốn ăn mía”, Cô buông tay Nam Dạ Tước, lại gần cây mía, khi đó mới phát , chiều cao của còn cg bằng chúng.
Người đàn ông cực kỳ thích thú, liền bước vào vườn, quanh đó có nông cụ, hai người chặt tỉa hồi lâu mới có thể ăn được mía, Nam Dạ Tước cởi găng tay, ý cười mỗi lúc đậm, “Ăn ”.
“Phải ăn thế nào?”
Người đàn ông chặt bỏ mấu, đưa cho đẫn, “Dùng răng cắn”.
Dung Ân nhận lấy, cũng bị mắc lừa mà ăn phần còn dính đất, vỗ nhè , “Nam Dạ Tước, em rất thích nơi này”.
Cách xưng hô, trước sau vẫn thay đổi.
“Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây”, Nam Dạ Tước kéo tay ra ngoài, Dung Ân kiềm chế được, thể vui mừng, “Thế nên, anh mang theo lều”.
“Ân Ân, tôi muốn em vui”, Anh ngg đầu, dịu dàng vén những sợi tóc lòa xòa ra sau đầu, Dung Ân buông hạ mí , tầm né tránh, tay Nam Dạ Tước nắm mỗi lúc chặt.
Cô cũng nữa, dọc đường im lặng hơn rất nhiều.
Trong trang trại, có vườn hoa hướng dương rất rộng, khi đêm đến, hai người chu bị dựng lều, Dung Ân nhất quyết muốn cắm trại cạnh vườn hoa, ngg đầu là có thể ngắm nhìn tầng tầng hoa vàng óng đẹp .
Cơm tối, món ăn đều lấy nguyên liệu từ trong vườn, những tầng sương dần khỏa lấp, Dung Ân tự mình nấu ăn, tuy rằng có cao lương mỹ vị gì phong phú, Nam Dạ Tước cũng tỏ thái độ kén chọn.
Hai người ngồi trong lều, chỉ cần ngg đầu là có thể ngắm nhìn muôn ngàn vì sao lấp lánh, ngọn gió thổi phớt qua, mang theo hương hoa đậm đà, còn có tiếng xào xạc của những tán lá đong đưa, sinh động mà tươi mát.
Nam Dạ Tước gối tay ra sau đầu, khi Dung Ân khom lưng vào, người đàn ông ngồi dậy, tay kéo lấy , ngồi giữa hai chân Nam Dạ Tước, sau đó tựa lưng vào anh, đưa nhìn lại, kiều diễm như hoa, “Anh biết ý nghĩa của hoa hướng dương ?”.
Quai hàm Nam Dạ Tước tựa vai , lắc đầu, “Không biết”.
“Tình thầm lặng”, Dung Ân thu chân, hai tay ôm lấy đầu gối, “Ý nghĩa này, xuất phát từ câu truyện thần thoại, truyện kể lại rằng, Clytie là nàng tiên . Một ngày nọ, vào trong rừng và bắt gặp thần mặt trời Apollo săn, ngay lập tức đã bị mê hoặc bởi đẹp tuấn tú của thần Apollo, hơn nữa, còn ngài sâu đậm. Thế nhưng, thần Apollo ngay cả lần liếc nhìn cũng có. Clytie tha thiết hy vọng có ngày có thể chuyện với thần Apollo, nhưng có lấy cơ hội chạm mặt vị thần này. Nhiều ngày sau đó, chỉ có thể mỗi ngày nhìn chăm chú lên bầu trời, dõi theo thần Apollo ều khiển cỗ xe vàng lỗng lẫy xẹt qua bầu trời. Cô theo dõi chớp đường của thần Apollo, mãi cho đến khi vị thần này xuống núi mới thôi.
Ngày qua rồi ngày lại, cứ mãi ngồi yên lặng như vậy, mái tóc lộn xộn, sắc mặt tiều tụy. Ngay khi mặt trời mọc, liền nhìn về phía vầng thái dương. Về sau này, chúng thần thương xót , biến trở thành đóa hoa hương dương màu vàng lộng lẫy. Khuôn mặt biến thành nhụy hoa, vĩnh viễn hướng về phía mặt trời, mỗi ngày đều theo gót chân thần Apollo, hướng về vị thần thầm n nhủ, tình của mãi mãi hề thay đổi”.
“Anh xem, tình như vậy rất đẹp phải ?”.
“Không chiếm được, là đẹp sao?”, Trong thế giới của Nam Dạ Tước, hề tồn tại định nghĩa như vậy.
“Nhưng mỗi ngày ấy đều có thể nhìn người mình , hơn nữa, trong câu truyện này, tình của vĩnh viễn thay đổi”.
Nam Dạ Tước nhìn theo tầm , giữa biển hoa, thanh anh thào bên tai , mỗi lúc trở nên ái muội, “Em xem, làm tình ở đây, phải cảm giác sẽ rất kích thích sao?”.
Dung Ân hoài nghi suy nghĩ cháy bỏng nổ ra trong đầu mình, cũng cùng anh chuyện hoang đường, coi như nghe , tự hỏi, “Nam Dạ Tước, anh