XtGem Forum catalog
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328443

Bình chọn: 9.5.00/10/844 lượt.

coi trọng tiền của, dựa ểm này, Dung Ân lại càng phải nương tay.

Đêm hôm đó, Nam Dạ Tước quả nhiên về nhà, Dung Ân đun nóng pha tách cà phê, ngủ ngon giấc ngoài ban ng, mãi cho đến khi đằng đông le lói những tia sáng đầu tiên, cũng bóng dáng Nam Dạ Tước.

Cô cũng uống lấy ngụm cà phê, chỉ là, hương vị khiến tinh thần phấn chấn hơn.

Sau khi xác nhận anh về, DunG Ân lúc này mới vào phòng ngủ, rúc người vào trong chăn ấm, toàn thân mệt mỏi nằm giường êm ái, chìm sâu vào giấc ngủ.

Dung Ân ở giường suốt cả ngày, tới tối, người giúp việc gọi xuống ăn cơm, khi tỉnh giấc, trong gian phòng yên ắng như tờ, ngay cả tiếng động cũng có.

Mặc đồ ngủ xuống lầu, trong nhà chỉ có và người giúp việc, “Ông chủ hôm nay về ạ?”

“Ừ, ”.

Dung Ân ngồi xuống bàn, ăn bát cơm. Cô lên phòng ngủ khóa trái cửa, bật thanh ti vi đến cỡ to nhất, khi xem được hơn nửa phim, lúc này mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Nam Dạ Tước vẫn chưa về.

Dung Ân hoàn thành bản thiết kế, khi xuống lầu, người giúp việc quét dọn, qua khẽ , “Vương Linh, em theo tôi ra ngoài chút”.

“Vâng”.

Trên đường phố người qua lại đông đúc như nêm, chen lấn xô đẩy chật ních, Dung Ân mới dạo vài bước, đã còn hào hứng.

“Chúng ta ăn cơm ”, Cô ở phía trước, Vương Linh phía sau quá gần, luôn giữ khoảng cách chừng hai ba bước.

“Em cách xa thế làm gì?”, Dung Ân quay đầu, mỉm cười, “Buổi trưa muốn ăn gì?”.

“Vâng”, Vương Linh nghe hỏi vậy, càng lộ ra mất tự nhiên, “Tùy bà chủ ạ”.

“Đã lâu rồi ăn mỳ, phía trước có cửa hàng ăn khá ngon, chúng ta cùng thôi”, Cùng là con người, Dung Ân chưa từng so đo đẳng cấp với ai, Vương Linh hòa nhã chuyện, sau khi vài bước, cũng tự nhiên cảm gần gũi hơn.

Xe cộ qua lại rất đông, hơn nữa trở trời, ai nấy cũng đều vội vã hơn, Dung Ân ngg đầu nhìn trời, “Hình như sắp mưa rồi”.

“Cửa hàng có xa ạ?”

“Không xa, qua đường là tới nơi rồi”, hai tay Dung Ân đút trong túi áo, chân vừa bước lên lề đường, Vương Linh bên cạnh vội vàng kéo lại, “C thận”.

Thân thể bị kéo lại trong chớp , chỉ chiếc xe đỗ lại trước mặt hai người, trong cửa sổ thủy tinh mày nâu, đầu người đàn ông tựa cửa kính xe, bên cạnh người đó, hình như là vú Lưu.

Con ngươi đen bóng của Dung Ân trợn to, người đàn ông đó, chẳng phải là Diêm Việt sao.

Không! Cô đột nhiên kinh sợ, ều chỉnh lại trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng , là Diêm Việt trước khi được phẫu thuật thẩm mỹ!

———

Chương 70 : Sinh non trong mưa

———

Đây là Chap đánh dấu chuyển biến của toàn bộ tiểu thuyết nhé, hi hô, sau Chap này mọi thứ đều thay đổi cả, hé, anh NDT sẽ càng đáng ý.

Chúc m.n đọc tr vui :”>



“Tiểu thư sao chứ ạ?”, Vương Linh bên cạnh nhận Dung Ân có ểm khác thường, vội vàng kéo tay áo .

“Em nhìn rõ người trong xe vừa rồi ?”, Dung Ân mở miệng, nhưng hai khớp hàm lại run rẩy lập cập.

Ánh Vương Linh khó hiểu nhìn vào đuôi xe, vừa lo lắng vừa đỡ lấy Dung Ân, cũngquá đa nghi, “Không ạ, có việc gì sao?”.

Cánh tay bị đẩy ra, Vương Linh lui lại bước. Dù cho có nhắm chặt hai , cũng có thể nhận ra từng đường nét khuôn mặt anh, đôi của anh, mũi của anh, còn có những lời thương anh trao gửi . Dung Ân nhanh chóng chạy đuổi theo, tựa như đuổi theo quãng thời gian đằng đẵng năm dông dài, bước chân vẫn lòng vì anh mà kh trương, Diêm Việt, nếu là anh, người trước kia, là ai?.

Nhưng nếu là anh, tại sao anh lại lặng thinh lâu đến như vậy?

Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác, là nhìn lầm?

“Dung tiểu thư, Dung tiểu thư….”, Phía sau, Vương Linh tức tốc đuổi theo, “Thế này cũng phải cách hay, chúng ta gọi xe hơn”.

“Được”, Dung Ân thở dốc, bước chân vẫn như cũ hề dừng lại, Vương Linh vội vã vẫy tay bắt xe, bầu trời lúc này, gió nổi cơn, nhanh như vậy mây đen đã kéo đến ùn ùn, những tán cây va đập nhau xào xào, đỉnh đầu, sấm vang rền rĩ, chỉ sau loáng, mưa lớn kéo đến ngụt trời tầm tã, người qua kẻ lại vội vàng tìm chỗ trú.

Xe quẹo vào khúc quanh rồi mất hút, Dung Ân ngày đuổi theo gấp gáp, lường trước nền đường trơn trượt, khi ngã xuống nhanh chóng tự vệ, hai tay ôm lấy bụng, mu bàn tay trong nháy đã xuất những vết chầy xước, khuôn mặt vì đau mà trở nên khó coi.

Từ bụng truyền đến cơn đau thắt, gắng ngồi dậy, Vương Linh bắt được xe chạy đến, “Dung tiểu thư, chị sao chứ?”.

Cô khom lưng ngồi bệt nền đường, sau khi cơn đau thuyên giảm hơn, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, “Tôi sao”.

Chiếc xe vừa rồi đã mất hút, Dung Ân ngồi vào xe taxi, đọc địa chỉ nhà Diêm Việt, khi đến biệt thự, mưa vẫn rơi xối xả, quất vào mặt từng cơn đau rát.

“Dung tiểu thư, chị làm gì vậy?”, Vương Linh xuống xe, vội vàng kéo tay , “Mưa lớn như vậy, tốt cho sức khỏe”.

Dung Ân xem lời bỏ ngoài tai, mặc ưa táp lên mặt, hai gần như thể mở.

Khi vào tới phòng khách Diêm gia, Diêm Thủ Nghị cùng vợ ngồi ăn cơm, vú Lưu từ trong phòng bếp mang thức ăn bưng ra, trông , ai nấy cũng đều ngơ ng.

“Ân Ân?”, vú Lưu lão gia sắc mặt khó coi, bước lên phía trước , “Sao cháu lại ở đây?”

“Ai cho vào đây?”, Diêm Thủ Nghị cầm đôi đũa ném xuống bàn, cả người Dung Ân đều đã ướt p, mưa theo ông quần từng giọt xuống sàn nhà, “Đính hôn xong, còn chạy đế