Insane
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Thánh Yêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328464

Bình chọn: 10.00/10/846 lượt.

y vạn , cũng lui vào trong mông muội, trước chỉ còn là cảnh hoang tàn.

Khi Dung Ân tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, tay cắm kim truyền , Vương Linh ngồi bên cạnh coi sóc , nằm giường đệm màu trắng, tay Dung Ân đặt lên bụng, còn chưa ra, đã cảm nhận được chính mình vừa mất ều gì.

“Vương Linh”.

“Dung tiểu thư, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi….”, Sắc mặt Vương Linh đến lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng. Dung Ân cảm khoang miệng khô khốc, “Tôi bị sao vậy?”.

“Tiểu thư….” Vương Linh nghẹn ngào, ánh né tránh, “Tiểu thư sinh non, bác sỹ chị cần phải nghỉ ngơi”.

“Ừ”, Phản ứng của , hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vương Linh, Dung Ân thản nhiên lên tiếng, hai đờ đẫn nhìn chăm chú trần nhà.

Ngoài bệnh viện, truyền đến tiếng tg xe chói tai, giống như cơn vũ bão sắp kéo đến càn quấy, xe thể thao đắt tiền ngang nhiên trái luật, đỗ bừa bãi ngoài sân.

Đóng phịch cửa xe, sắc mặt Nam Dạ Tước xám xanh lẫn lộn, sau chuyện lần trước ở Cám Dỗ, anh vốn dĩ muốn im lặng với vài ngày, cũng nghĩ, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện thế này. Sinh non? Con? Người đàn ông còn đủ kiên nhẫn, nới tung cà vạt, âu phục màu trắng sang trọng càng lộ ra lạnh lùng cùng cường hãn, hai tròng tràn ngập hàn khí, biểu cảm gương mặt tưởng như muốn sát sinh.

Đi đến phòng bệnh, Vương Linh nhìn anh, ngay lập tức đứng dậy, “Cậu chủ”.

Trong giọng , ngập tràn áy náy.

Hai tay Dung Ân buông thõng giữa chăn, đôi trống rỗng nhìn lên trần nhà thu hồi lại, chậm rãi hướng về phía người đàn ông. Chỉ vài ngày gặp, đã gầy rất nhiều. Mà anh, vẫn nổi bật đến rực rỡ, đến đâu dường như cũng tỏa ra ánh hào quang.

“Nói, đã xảy ra chuyện gì?”, Nam Dạ Tước vòng vo, trực tiếp hỏi cho ra nhẽ, ệu bộ cao ngạo, dường như muốn bỏ qua cho bất kỳ ai.

Dung Ân chỉ nhìn anh, lời nào, mái tóc dài buông xõa sau lưng, màu đen tuyền, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch của , Nam Dạ Tước hồi lâu đáp, liền hỏi lại, “Đứa con, có từ khi nào?”.

“Nam Dạ Tước, anh đến đây làm gì?”, Dung Ân biết, qua ện thoại, Vương Linh đãhết mọi chuyện cho anh, “Đứa trẻ đã còn, anh còn muốn biết gì nữa?”.

“Lần trước hỏi tôi, nếu như sinh đứa con, có thể buông tha hay , ra khi đó đã có thai”, Ánh Nam Dạ Tước sắc lạnh đến thấu xương, “Dung Ân, tôi ngờ mưu tính đến như vậy”.

“Đúng”, Dung Ân nghe anh xong, “Vì em biết rõ mình đã mang thai, nên quả thực có hỏi anh, sau này, anh rằng chấp nhận, Nam Dạ Tước, nếu phải em bị anh bức đến mức này, em cũng sẽ làm như vậy….”

“Dung Ân, lẽ nào quan hệ giữa chúng ta là gì, quên rồi sao?”

“Đúng, chỉ là giao dịch đổi chác mà thôi”, Dung Ân buộc phải thừa nhận tàn khốc, hốc phủ tầng hơi , “Nam Dạ Tước, cái anh nên, là đừng quá tốt với em, khiến em quen thói mà lưu luyến, quen thói mà lầm tưởng về quan hệ của chúng ta”.

“Lẽ nào muốn giữ lại đứa con, chỉ vì muốn ra ?”.

“Đứa trẻ, là chuyện ngoài ý muốn”, hai tròng Dung Ân đối diện ánh nhìn sắc bén của Nam Dạ Tước, “Sau khi biết có thai, ngay lúc đó, em đã muốn bỏ , nhưng anh lại dội cho em gáo lạnh, thế nên, em đã thay đổi chủ ý, em hy vọng, anh sẽ vì đứa trẻ mà giữ em ở lại bên cạnh, Nam Dạ Tước, người phụ nữ anh, đều phải chịu tổn thương nhiều đến như vậy sao?”

Ánh thê lương, tuy rằng hoàn toàn bị bóp méo, nhưng cách giải thích như vậy, lại chính là những gì Nam Dạ Tước nghĩ, con ngươi người đàn ông mỗi lúc tối lại, anh nhìn chòng chọc khuôn mặt người đối diện. Người phụ nữ này, anh đối với dám khẳng định là tình , nhưng ít ra anh đã từng bị cuốn hút, đối với , anh đã phá rất nhiều tiền lệ, nhưng…. Anh cảm bất lực, lại người, toan tính lấy đứa trẻ níu chân anh.

“Tại sao em lại trở nên như vậy?”, Khi ra lời này, trong lòng người đàn ông tưởng như đau nhoi nhói.

“Nam Dạ Tước”, khuôn mặt Dung Ân đẫm lệ ngước nhìn anh, “Câu này, anh nên hỏi em, chơi đùa tình cảm của người khác, em phải đối thủ của anh, em phải con rối, trái tim của em cũng sẽ dần dần trở nên rung động, em hy vọng anh chỉ có mình em, anh có thể làm được sao? Em hiểu rõ, đây là ều thể, em muốn giống những người phụ nữ khác, bị anh chơi đùa rồi đá văng , em cho rằng, nếu mang thai, em cũng sẽ giống bọn họ. Em sợ rằng khi với anh, anh sẽ muốn phá bỏ, vì thế…em muốn chờ con chậm rãi lớn lên, anh sẽ buộc em phải rời xa anh…..”.

Hai tay Dung Ân ôm lấy mặt, ngờ khi dối, đã thành thục đến mức này.

Người đàn ông đứng ở cạnh giường, trầm mặc hồi lâu, khi Dung Ân buông tay, như mong muốn, ánh anh đã ngập tràn khinh thường, , đã còn chịu đựng hơn được nữa.

“Cô đã tính toán như vậy, sao lại nằm viện thế này?”

“Cậu chủ”, Lúc này, Vương Linh ở bên cạnh hồi lâu bỗng lên tiếng, “Vốn dĩ, buổi chiều hôm nay tôi cùng Dung tiểu thư ra ngoài, nhưng đường tiểu thư nhận đượccuộc gọi, tôi đứng ngoài quán cà phê chờ tiểu thư. Sau đó, tôi trông Hạ tiểu thư tới,ấy vào quán làm ầm lên, khi Dung tiểu thư ra, …..bị ấy từ phía sau đẩy xuống, thế nên mới bị sinh non”.

“Hạ tiểu thư, Hạ Phi Vũ”.

Vương Linh gật đầu.

Sắc mặt Nam Dạ Tước mỗi lúc khó coi, khóe môi mỏng ghìm lại gắt gao, mi t chau lại che giấu t tư nổi trận cuồng phong, anh đột nhiên nhoẻn miệng cười, lời ra, đã băng l