
dấy lên một cơn đau âm ỉ như kim châm đang hành hạ chính anh, đôi mắt đang nhắm chậm rãi mở ra, bầu trời đêm lấp lánh muôn ngàn vì sao, không biết, mưa đã tạnh, liệu trời rồi sẽ quang?
Từ Khiêm nhìn người đàn ông bị nuốt trọn trong bóng tối, anh đứng dậy, đặt lọ thuốc lên đầu giường rồi lặng lẽ đi về.
Trong bệnh viện, suốt đêm qua, Dung Ân dường như không hề chợp mắt, kim truyền nước cắm trên mu bàn tay khiến từng ngón tay đau buốt, làm thế nào cũng không cảm nhận được độ ấm.
Vương Linh ra ngoài mua bữa sáng, cơ thể Dung Ân hãy còn yếu nên chỉ có thể ngồi dậy nửa người trên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, liền trông thấy một bóng người đang lưỡng lự.
“Vú Lưu”, Cô nhìn qua liền nhận ra ngay.
Người đó đứng ở cửa, khi bước vào, trên tay cầm theo một chiếc cặp lồng.
“Vú Lưu”, Dung Ân thấy bà lại gần, cô gọi tên.
“Ân Ân”, vú Lưu mở cặp lồng lấy ra một bát canh gà nóng, “Đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho cháu”.
“Cám ơn bác”.
“Ân Ân này”, vú Lưu ngồi xuống ghế, miệng rợm cất tiếng, nhưng lại không biết nên nói gì, “À……”
“Vú Lưu, cháu xin lỗi, ngày hôm qua, cháu đã làm bác khó xử rồi”.
“Tính tình lão gia một năm trở lại đây có phần nóng nảy hơn, Ân Ân, cháu thứ lỗi cho ông ấy…..”
Dung Ân đưa tay đặt lên bụng. vuốt ve nhè nhẹ, “Kỳ thực, người đó không phải cậu chủ đâu”, Dung Ân gắng gượng mỉm cười, nhưng làm thế nào cũng không thể, “Cháu cũng nghĩ vậy, sao lại có thể là Diêm Việt được chứ? Hôm qua, quả thật là cháu đã nhìn nhầm….”
Vú Lưu thương xót, cầm lấy tay Dung Ân, “Ân Ân, chuyện trước đây hãy quên đi, ta biết tình cảm của cháu và Diêm Việt rất sâu đậm, nhưng mà….”
“Vú Lưu”, vú Lưu buông hạ tầm mắt, thở dài thành tiếng, đem những lời muốn nói nuốt vào trong, “Cháu có thể nghĩ được như vậy, là tốt nhất”.
“Ăn đi”, bà bưng bát canh gà đến trước mặt Dung Ân, “Lúc này dưỡng sức là quan trọng nhất, sinh non không khác nào sẩy thai, không thể qua loa đại khái được”.
Dung Ân rợm cầm lấy bát, nhưng vú Lưu đã nhanh hơn cầm thìa đưa đến miệng cô, “Cháu còn đang truyền nước, để ta”.
Cõi lòng Dung Ân ấm áp, sự quan tâm như vậy, ngoại trừ mẹ cô cũng chỉ có vú Lưu, vừa ăn bát canh, tâm tình cô bộn bề phức tạp, “Cháu không sao, hôm nay là có thể xuất viện được rồi”.
“Ân Ân”, vú Lưu cầm lấy khăn lau miệng cho cô, “Cháu là một cô gái tốt….”
“Vú Lưu, cháu hiểu ý bác”, ánh mắt Dung Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, khí nóng phả ra từ máy sưởi, có lẽ cũng không khác ngoài kia là bao, “Cháu thật sự không muốn ở lại nơi này”.
Vú Lưu thở dài, không nói gì thêm, khi Vương Linh trở lại cũng ra về.
Một lòng toàn tâm toàn ý trao gửi tình yêu, khắp người cô đã đầy thương tích, Dung Ân không còn can đảm để tiến thêm bước nữa.
Sau khi truyền nước xong, Vương Linh thu dọn đồ đạc, rồi gọi xe trở về Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân xuống xe, đứng trong gió đông hiu quạnh, cơ thể cô lại càng lộ ra vẻ tiều tụy. Cô vận một bộ quần áo giản đơn, khoác thêm bên ngoài một chiếc áo lông màu trắng, Nam Dạ Tước chuẩn bị lái xe ra khỏi cổng, dáng vẻ như vậy, rất giống lần đầu tiên anh gặp cô.
Xe thể thao đứng chặn ở cổng, Dung Ân tưởng rằng anh sẽ cứ như vậy lái xe ra ngoài, không ngờ, người đàn ông lại tắt máy, sắc mặt mờ mịt đi tới.
Thân ảnh cao lớn che khuất tầm mắt cô, đối diện với anh, Dung Ân không biết nên biểu hiện nét mặt ra sao, sau một hồi đông cứng, vẫn đành mở lời trước, “Anh lại muốn đi sao?”.
Đáy mắt người đàn ông rất lạnh lùng, tựa như băng đá vĩnh cửu, không tìm thấy chút nào sự ấm áp, bất kỳ ai chống đối, cũng dường như sẽ rước vô tai họa khôn lường, Dung Ân ngước nhìn, đáy mắt loang tràn vẻ thê lương.
Nam Dạ Tước khóa trụ tay cô, dùng lực kéo cô lên tầng hai, anh gắt gao siết chặt, cánh tay vừa truyền nước nên vô cùng yếu ớt, DunG Ân đau đớn quát lên, “Anh nhẹ tay thôi”.
“Cậu chủ, Dung tiểu thư vừa xuất viện, tay hãy còn….”
“Rầm….”
Tiếng đập cửa dữ dội vang lên, Dung Ân cảm giác cả căn phòng như đang rung chuyển, Nam Dạ Tước hất tay đẩy cô ngã xuống giường, thân thể cao lớn cùng bộ âu phục chỉnh chu cũng thuận thế chống lên người cô, “Dung Ân, tại sao cô có thể làm như vậy?”.
Cô mở to hai mắt, không hiểu nguyên do.
Nam Dạ Tước nghiêng người đứng dậy, lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, sau khi mở ra, dốc ngược xuống, những viên thuốc màu trắng còn sót lại rơi xuống mặt Dung Ân, theo cổ áo lông lọt vào trong người, “Ngay từ đầu cô đã muốn ra đi, còn lén lút đổi thuốc, đối với cô, đứa trẻ là cái gì? Là công cụ của cô sao?”.
Ánh mắt Dung Ân nhìn vào lọ thuốc, cô cong môi cười, đột nhiên cảm thấy đáng mỉa mai đến vô cùng tận, rốt cuộc là số phận đang trêu đùa hay giúp đỡ cô?.
“Nam Dạ Tước, khi đó em thật sự muốn ra đi, thế giới của anh quá nguy hiểm, em không muốn theo anh rồi không ngừng sợ hãi, em chỉ muốn cùng mẹ có một cuộc sống bình thường, thế nhưng, anh một mực dồn ép em vào chân tường. Ngoại trừ mang thai đứa trẻ, em không nghĩ được biện pháp nào khác để anh có thể gật đầu chấp thuận cho em ra đi, nhưng….Nam Dạ Tước, anh chỉ muốn chơi đùa em, việc gì phải bày đặt đối xử tốt với em, anh còn nhớ câu truyện em kể trong lần thăm tr